Không lâu sau đó, ông được phong quân hàmthượng tá, và vào năm 1867, ông được bổ nhiệm làm Cục trưởng Cục tình báo của Bộ Tổng tham mưu, từ đó ông trở thành một trong những cộng sự thân cận nhất của Moltke. Trên cương vị này, ông đã phục vụ tại đại bản doanh của quân đội Đức trong suốt cuộc Chiến tranh Pháp-Đức (1870 – 1871), và được biết đến như là một trong những "á thần" trứ danh của Moltke. Ông đã được triển khai trong những sứ mệnh quan trọng nhất của Đức. Chẳng hạn như vào ngày 2 tháng 8 năm 1870, ông được gửi đến để khích lệ Tập đoàn quân số 3 do Thái tử thống lĩnh mở một đợt tấn công mạnh mẽ vào Alsace. Vernois mãn nguyện khi được biết rằng ngày 4 tháng 8 là thời điểm sớm nhất mà Leonhard Graf von Blumenthal, tham mưu trưởng của Friedrich Wilhelm, dự đoán sẽ tấn công. Cũng trong tháng đó, ông được phái đến thông báo cho Thái tửAlbert của Sachsen về những dự kiến chiến lược của bộ tổng chỉ huy trong giai đoạn máu lửa của chiến dịch Sedan.[2][4]
Sau khi cuộc chiến tranh chấm dứt, ông tiếp tục phụng sự trong Bộ Tổng tham mưu, và cũng giảng dạy tại Học viện Chiến tranh (Kriegsakademie). Trên cương vị là giảng viên của học viện, ông đã triển khai một hệ thống giáo dụcchiến thuật toàn diện, và đây được xem là một kết quả tất yếu của các hoạt động của ông. Phương pháp của ông có thể được khảo cứu trong tác phẩm Studien über Truppen-Führung (Nghiên cứu về việc điều binh, đã được dịch sang tiếng Anh với nhan đề Studies in Troop-leading), và có thể được tóm lược như là việc giả định một tình thế quân sự trên thực tế, được kế tiếp bởi một cuộc tranh cãi sôi nổi về các biện pháp nối tiếp nhau mà một tư lệnh, dù là của một lữ đoàn, sư đoàn hay một lực lượng lớn hơn, phải thực hiện sau đó, thông qua các mệnh lệnh và sự hiểu biết của mi2nhg về tình hình chung. Hàng loạt các vấn đề chiến thuật của chính Moltke, kéo dài từ năm 1859 cho đến năm 1889, đã góp phần rất lớn đến việc giáo dục các sĩ quan tuyển chọn trẻ tuổi được đào tạo dưới tay Verdy, nhưng Moltke thường đương đầu với một số lượng lớn những vấn đề riêng biệt, trong khi Verdy triển khai chi tiết hàng loạt các tình huống và tư tưởng chủ đạo rút ra từ một ngày hoặc một làm việc ở những đơn vị nhát định. Do đó, Moltke có thể được nhìn nhận là người chú trọng đến việc đề ra những ý tưởng và kế hoạch đúng đắn, trong khi Verdy chuyên về việc áp dụng chúng, nhưng dù sao đi chăng nữa thì đây chỉ đơn thuần là những khuynh hướng, chứ không phải là những quan điểm đối lập, trong việc giáo huấn các sĩ quan tham mưu Phổ vào giai đoạn phát triển nhận thức từ năm 1870 cho đến năm 1888. Về tất cả mọi vấn đề này, Moltke, Verdy và Bronsart von Schellendorf cộng tác chặt chẽ với nhau.