Chống lại Chủ nghĩa kinh viện Victoria, họ muốn tìm sự trong sáng và nguyên thủy của nghệ thuật Ý, của những nghệ sĩ trước Raffaelllo và dựa theo phong cách của họ. Các họa sĩ Tiền Raphael thiên về Chủ nghĩa hiện thực, ý nghĩa của các chi tiết và màu sắc rực rỡ. Chủ đề ưu thích của họ là Kinh thánh, Trung Cổ, văn học và thi ca (Shakespeare, Keats, Browning...). Đôi khi họ ký dưới các bức tranh của mình "PRB" có nghĩa là Pre-Raphaelite Brotherhood, khiêu khích sự tức giận của nước Anh bảo thủ thường tưởng tượng sau ba chữ này có một ý nghĩa báng bổ hay bí ẩn.
Năm 1850, các họa sĩ Tiền Raphael xuất bản một tạp chí, The Germ, trong đó họ nêu lên lý thuyết trào lưu của họ. Ngay từ khi xuất hiện, tạp chí gặp phải sự chỉ trích mạnh mẽ của giới phê bình, tạo nên một scandal. Chỉ riêng nhà văn, nhà phê bình nghệ thuật John Ruskin đã bảo vệ cho trào lưu này.
Dần dần, Nhóm Tiền Raphael mất đi một số thành viên nhưng cũng kết nạp thêm những người mới, đặc biệt là Edward Burne-Jones và William Morris. Năm 1854, trào lưu này chấm dứt và các họa sĩ đi tìm những con đường khác: Woolner bỏ sang Úc, Millais được bầu làm thành viên cộng tác của Viện Hoàng gia Nghệ thuật (Royal Academy of Arts), chỉ có Rossetti tiếp tục với cảm hứng từ các bức tranh đầu tiên của Tiền Raphael. Tuy nhiên, trong Triển lãm thế giới năm 1855, toàn Paris đã hưởng ứng với các tác phẩm của họ.