Danh sách các Giáo hoàng tại đây dựa vào niên giám Annuario pontificio được Vatican ấn hành hàng năm. Theo niên giám đó, cho đến nay đã có 266 Giáo hoàng của Giáo hội Công giáo Rôma. Một vị được chọn vào năm 752 (Stêphanô II) nhưng vì mất đột ngột sau đó 3 ngày, trước khi được tấn phong Giám mục, nên đã bị loại tên khỏi niên giám kể từ năm 1961.
Ấn bản năm 2001 đang được dùng phổ biến hiện nay của Annuario Pontificio đã giới thiệu với gần 200 sửa chữa về tiểu sử của các Giáo hoàng. Khởi đầu từ Thánh Phêrô, vị Giáo hoàng đầu tiên, cho đến Giáo hoàng Gioan Phaolô II. Các sự điều chỉnh này liên quan đến ngày tháng, nơi sinh, tên gia đình của từng vị Giáo hoàng.[1] Thuật ngữ Giáo hoàng (tiếng Latinh: papa, tiếng Hy Lạp: πάππας pappas) là vị Giám mục của Giáo phận Rôma, lãnh đạo của Giáo hội Công giáo toàn thế giới. Theo quan điểm của Giáo hội Công giáo, Giáo hoàng là người kế vị Thánh Phêrô - tông đồ trưởng của Chúa Giêsu. Thời gian nhiệm chức của một Giáo hoàng được gọi là triều đại giáo hoàng" và thẩm quyền của ông đối với giáo hội thường được gọi là "quyền tông tòa" ("papacy") mà thực thể đại diện quyền lực đó gọi là Tòa Thánh (tiếng Latinh: Sancta Sedes), dựa trên truyền thống Giáo hội cho rằng đó là chiếc ngai tòa của Thánh Phêrô và Thánh Phaolô khi tử đạo tại Roma.[2]
Một số Giáo hoàng trong danh sách này đã được Giáo hội Công giáo Rôma công nhận là Thánh, trong số 40 vị Giáo hoàng đầu tiên, đã có 35 vị được Tuyên thánh liên tiếp. Tông hiệu được nhiều giáo hoàng được lựa chọn nhất là Gioan, lên đến 21 vị (Gioan XXIII, vì một số nhầm lẫn với Ngụy Giáo hoàng John - người được đánh số XVI, và John XX đã bị bỏ qua nên có 21 vị nhưng đánh số đến 23). Có hai vị Giáo hoàng đã được trao tặng danh hiệu Tiến sĩ Hội Thánh là Giáo hoàng Grêgôriô I và Giáo hoàng Lêô I. Trung bình, triều đại một Giáo hoàng kéo dài khoảng 7,4 năm. Bắt đầu từ giữa năm 33, là triều đại đầu tiên với Giáo hoàng là Thánh Phêrô cho đến năm 2013, khi kết thúc của triều đại Giáo hoàng Biển Đức XVI thì tổng cộng là 1980 năm. Các niên giám về Giáo hoàng đã công nhận, đã có tổng cộng 266 triều đại giáo hoàng của 264 vị giáo hoàng khác nhau (riêng Giáo hoàng Biển Đức IX tại vị từ năm 1032-1044, tháng 4-5 năm 1045 và từ năm 1046-1047 nên ông được niên giám xác nhận là có 3 triều đại, tên của ông được liệt kê ở vị trí thứ 145, 147 và thứ 150 trong danh sách Giáo hoàng).
Ngụy giáo hoàng được định nghĩa là một người mạo nhận là đứng đầu Tòa thánh, chống lại Giáo hoàng đã được bầu lên đúng giáo luật. (It. Antipapa được gộp từ Anti, chống + papa, Giáo hoàng)[3]. Có một số Giáo hoàng đối lập xuất hiện trong thời kỳ sơ khai của Giáo hội Công giáo Rôma. Trong số các vị còn lại, rải rác từ thế kỷ III cho đến đầu thế kỷ XV, có ông rút lui trong một ngày, có ông một tháng, có ông lâu dài. Đa số vì hiểu lầm, nhưng ảnh hưởng chính trị và hoàn cảnh của thời xưa (đế quốc và phong kiến) cũng đóng một vai trò quan trọng. Trong quá khứ, một ngụy Giáo hoàng thường nhận được một sự hỗ trợ đáng kể của các hồng y và các vương quốc. Tuy nhiên những người đòi được như một Giáo hoàng thường chỉ có một nhóm nhỏ theo, giống như các ngụy Giáo hoàng Sedevacantist hiện đại và không được xếp vào trong số những ngụy Giáo hoàng, và do đó được bỏ qua trong danh sách.
Thiên niên kỷ thứ nhất (1 - 1000)
Lên ngôi trong thế kỉ 1 (từ năm 30 (?) đến năm 100)
Ông là một trong 12 Tông đồ của Chúa Giêsu. Được nhận quyền lãnh đạo tối cao trong Giáo hội từ chính Chúa Giêsu Kitô để chuyển giao cho những người kế vị, đồng thời thiết lập luật lệ cho Giáo hội sơ khai. Ông bị bắt và xử đóng đinh vào thập giá, tuy vậy ông đã xin được đóng đinh vào thập giá lộn ngược vì nghĩ không xứng đáng chết như Thầy mình. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 29 tháng 6.[4]
Ông đã tấn phong 15 Giám mục đầu tiên của Giáo hội Công giáo. Ông cũng đã ban luật cấm phụ nữ không được bước vào thánh đường nếu không đội khăn trùm đầu. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 23 tháng 9.[5]
Ông đã ấn định những quy tắc thánh hiến các Giám mục, ban hành các quy tắc về y phục giáo sĩ. Trong vùng Vatican, ông đã cho xây một nguyện đường để an táng các vị tử đạo. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 26 tháng 4.[6]
Ông đã phục hồi bí tích Thêm sức theo lễ nghi của Thánh Phêrô. Tiếng "Amen" trong các nghi thức tôn giáo được cho là phát xuất từ triều đại của ông. Sau cùng, ông bị hoàng đế Trajanus kết án lưu đày sang Pontus, bị cột neo quanh cổ và ném xuống biển. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 24, 25 tháng 11.[7]
Ông đã phân chia thành các giáo xứ, cắt đặt 7 phó tế đầu tiên trao phó cho các linh mục lớn tuổi, đây được coi như nguồn gốc của Hồng y đoàn ngày nay. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 26 tháng 10.[7]
Việc sử dụng nước phép trong Giáo hội, ở tư gia và việc chỉ định bánh thánh phải được làm bằng bánh không men được phát xuất từ triều đại ông. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 3 tháng 5.[8]
Ông truyền lệnh dùng khăn thánh, đồng thời chỉ thừa tác viên có chức thánh mới được cầm trực tiếp các đồ thánh. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 3 tháng 4.[9]
Ông đã sáng tác Kinh Vinh Danh và thêm những kinh nguyện mới vào thánh lễ. Thiết lập Bảy Tuần Mùa Chay trước lễ Phục Sinh. Đồng thời ông truyền mỗi linh mục nên cử hành 3 thánh lễ trong đêm Chúa Giáng Sinh. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 2 tháng 1, giáo hội Hy Lạp kính nhớ vào ngày 22 tháng 2.[10]
Ông đã xác định các đặc quyền khác nhau của hàng giáo sĩ và ấn định các cấp bậc trong phẩm trật Giáo hội Đặt ra tục lệ phải có người đỡ đầu khi lãnh bí tích Rửa tội và ấn định tất cả nhà thờ phải được thánh hiến. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 11 tháng 1.[11]
Có ý kiến cho rằng ông đã ấn định lễ Chúa Phục Sinh vào Chủ nhật đầu tiên sau trăng tròn tháng 3 Âm lịch. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 11 tháng 7.[12]
Ông là vị Giáo hoàng của lòng bác ái. Ông xác định hôn nhân là một bí tích nếu được linh mục cử hành. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 22 tháng 4.[14]
Ông huỷ bỏ một số tập tục của người Do Thái liên quan đến đồ ăn sạch và không sạch vẫn còn tồn tại ở một số Kitô hữu. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 26 tháng 5.[15]
Ông cho phép dùng bất cứ thứ nước nào để rửa tội trong trường hợp khẩn cấp. Ông đấu tranh chống lại các Giám mục châu Á và châu Phi để lễ Phục Sinh được cử hành theo nghi thức Roma. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 28 tháng 7.[16]
Ông truyền các giáo hữu 14 tuổi trở lên phải giữ luật rước lễ Mùa Phục Sinh. Triều đại ông nổi bật với những cuộc tranh luận thần học gay gắt. Ông khởi xướng việc dùng đĩa thánh và chén thánh bằng thủy tinh. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 20 tháng 12.[17]
Ông là người đã xây dựng Vương cung thánh đường Santa Maria ở Trastevere, là ngôi thánh đường đầu tiên được cung hiến cho Đức Mẹ Maria. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 14 tháng 10.[18]
Ông đã rửa tội cho Thánh Cecilia. Năm 230, sau cuộc tử đạo của vị này, ông đã cho xây một nhà thờ làm nơi đặt di hài thánh nữ ngày nay. Ông chấp thuận việc Giáo hội có quyền sở hữu tài sản. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 25 tháng 5.[19]
Ông đã truyền hát Thánh Vịnh trong thánh lễ, đọc Kinh Cáo Mình trước giờ lâm chung và dùng lời chào "Chúa ở cùng anh chị em". Ông bị đày và bị kết án khổ sai dưới hầm mỏ ở Sardinia, chết đau đớn trên một đảo nhỏ ở Tavolara. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 13 tháng 8.[20]
Ông truyền thu thập các hành động và các thánh tích của các vị tử đạo để lưu giữ trong các nhà thờ. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 3 tháng 1.[21]
Cuộc xuất hành ra khỏi Roma để trốn tránh sự bách hại của Decius đã làm nảy sinh đời sống tu hành của các ẩn sĩ. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 20 tháng 1.[22]
Triều đại ông xảy cuộc ly giáo đầu tiên. Ông bị lưu đày tới miền Civitavecchia vì không chịu dâng hiến lễ vật cho các thần dân ngoại, ông qua đời tại đó. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 16 tháng 9.[23]
Ông nghiêm cấm các giáo hữu nam nữ không được chung sống một nhà nếu không có quan hệ huyết nhục với nhau, đồng thời cũng chỉ thị các giáo sĩ không nên sống chung một nhà với các nữ phó tế, dù chỉ là cho ở trọ vì lý do bác ái. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 5 tháng 3.[24]
Cuộc tranh chấp với những người theo phe ly giáo của Giáo hoàng đối lập Novatianus lại bùng lên. Ông bị chém đầu giữa lúc thi hành nhiệm vụ trên ngai Giáo hoàng trong hang toại đạo Thánh Callixtus. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 2 tháng 8.[25]
Vốn tính khiêm nhu, ông đã dàn xếp ổn thoả các cuộc tranh luận dưới thời Đức Cornelius, Lucianus và Stephanus. Ông đã thực hiện việc di chuyển hài cốt hai Thánh Phêrô và Phaolô. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 6 tháng 8.[26]
Ông đã tổ chức lại các giáo xứ ở Roma và giành lại tự do cho các Kitô hữu từ tay Gallienus. Ông là vị Giáo hoàng đầu tiên không được ghi vào danh sách các vị tử đạo. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 26 tháng 12.[27]
Ông khẳng định thiên tính và nhân tính của Chúa Giêsu Kitô và giáo lý về hai bản tính trong một ngôi vị. Ông khởi xướng tập tục chôn táng các vị tử đạo dưới gầm bàn thờ và cử hành thánh lễ trên các mộ đó. Sau cùng, ông qua đời vì cuộc bách hại của Aurelianus. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 30 tháng 12.[28]
Ông truyền thi hài các vị tử đạo nên được bọc liệm trong áo "Dalmatic", tương tự như áo choàng rộng các hoàng đế Roma mặc, nay là phẩm phục của phó tế trong các đại lễ. Ông đồng thời đã thiết lập lễ cầu mùa. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 8 tháng 12.[29]
Ông quy định những ai chịu chức Giám mục phải qua các chức giữ cửa, đọc sách, giúp lễ, trừ tà, phụ phó tế, phó tế và linh mục. Ông tử đạo dưới tay cậu ruột là hoàng đế Diocletianus. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 22 tháng 4.[30]
Ông đã ra lệnh phá huỷ các nhà thờ và sách thánh trong cuộc bách hại của hoàng đế Diocletianus. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 26 tháng 4.[31]
Ông phải giải quyết khó khăn là tha thứ cho những kẻ bội giáo trong thời kỳ bách hại. Ông quy định công đồng chỉ được triệu tập khi có lệnh của Giáo hoàng. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 16 tháng 1.[32]
Trong triều đại của ông, các cuộc tranh luận về những kẻ bội giáo lại tiếp tục, đưa Giáo hội gần đến sự chia rẽ. Ông thành công trong việc dung hoà giữa kỷ luật và tha thứ. Ông tử đạo tại Sicili. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 17 tháng 8.[33]
Dưới triều đại ông, hoàng đế Constantinus đã công bố tha đạo (chiếu chỉ Milan năm 313) cho các tín hữu Kitô giáo. Bánh thánh có từ thời kỳ này. Ông cho xây dựng Đền thờ Thánh Joannes Lateranus. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 10 tháng 1.[34]
Ông là vị Giáo hoàng đầu tiên đội mũ ba tầng. Ông chủ toạ Công đồng Chung đầu tiên ở Nicaea năm 325, trong đó Kinh Tin Kính được công bố. Ông cũng ấn định Chúa Nhật là ngày nghỉ việc dành để tưởng niệm Chúa Phục Sinh.Cho đặt mão gai có đinh sắt trên tượng chịu nạn. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 31 tháng 12.[35]
Ông đã ra chỉ thị Giáo hoàng nên được Giám mục Ostia thánh hiến. Ngài đã thiết lập nghi thức trao dây Pallium vẫn còn được dùng tới ngày nay. Lịch phụng vụ đầu tiên xuất hiện trong thời ông. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 7 tháng 10.[36]
Ông đề nghị Giáo hội Đông Phương mừng lễ Giáng Sinh 25-12 thay vì mừng chung vào lễ Hiển Linh 6-1. Ông được coi là vị sáng lập Văn khố Toà Thánh từ khi ngài truyền phải lưu giữ tất cả các công văn chính thức. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 12 tháng 4.[37]
Những cuộc tranh luận chống lạc giáo Arius tái diễn khiến nảy sinh việc bầu chọn Giáo hoàng đối lập Fêlix III. Ông đã đặt móng xây đền thờ Đức Bà Cả, để ghi dấu địa điểm sau trận tuyết rơi ngày 15-8. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 27 tháng 8.[38]
Ông đã ban phép cho các ca đoàn do Thánh Ambrosius sáng lập, luân phiên hát Thánh Vịnh. Ông giới thiệu cách dùng từ Do Thái "Alleluia" và tìm được bản dịch Thánh Kinh bằng tiếng Do Thái. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 11 tháng 12.[39]
Ông là người đầu tiên sau Thánh Phêrô dùng tước hiệu "Giáo hoàng" (Papa) từ tiếng Hy Lạp. Đến nay từ này vẫn còn được công nhận, là từ ghép bởi những chữ đầu của thành ngữ: Petri Apostoli Potestatem Accipiens (người nhận quyền của Tông Đồ Phêrô). Ông chủ trương linh mục cần phải sống đời độc thân. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 26 tháng 11.[40]
Ông đã giải quyết cuộc ly giáo giữa Roma và Giáo hội Antioch. Mạnh mẽ chống lại những người theo bè rối thực hành vô luân; họ chủ trương thiên tính cũng ẩn tàng trong những đồ vật. Ông chỉ thị các linh mục nên đứng trong khi đọc Tin Mừng. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 19 tháng 2.[41]
Ông thiết lập các nghi thức của lễ nghi Roma và thuyết phục Honorius ngăn cấm những cuộc quyết đấu võ thuật tại các thao trường. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 12 tháng 3.[42]
Ông có tinh thần mạnh mẽ và quan tâm đến quyền lợi của Giáo hội, chống lại sự can thiệp của bên ngoài. Với quan niệm luân lý khắt khe, ông không cho những người con ngoại hôn được đào tạo thành linh mục. Ông gửi các giám quản tông toà đến Pháp. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 27 tháng 12.[43]
Sự can thiệp của ông hoàng Charles xứ Ravenna đánh dấu bước khởi đầu cho thời kỳ thế quyền xen vào việc bầu chọn Giáo hoàng. Lễ đăng quang của ông phải hoãn lại mấy tháng vì sự có mặt của Giáo hoàng đối Eulalius. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 25 tháng 10.[44]
Ông đã triệu tập Công đồng Chung III (năm 431) và kết án những ai theo Nestorius, Giáo chủ Constantinople. Ông cử Thánh Patrick tới Ireland. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 8 tháng 4.[45]
Ông đã cho trang trí Vương cung thánh đường Đức Bà Cả theo lối ghép mảnh. Ông là tác giả một số thư chung và duy trì pháp quyền của Roma trên Illiria, chống lại hoàng đế Đông Phương muốn bắt họ phải lệ thuộc Constantinople .Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 28 tháng 3.[46]
Ông được gọi là Leo "Cả" vì có công lớn trong việc gìn giữ sự hợp nhất của Giáo hội. Ông đã triệu tập Công đồng Chung IV và V để khẳng định Mầu nhiệm Nhập Thể. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 10 tháng 11.[47]
Chủ trương của ông là noi theo vị tiền nhiệm vĩ đại của mình. Ông khẳng định phải có một mức độ hiểu biết văn hoá mới trở thành linh mục, các Giáo hoàng và Giám mục không nên bổ nhiệm những người kế vị mình. Ông đã thiết lập một đại diện tông toà ở Tây Ban Nha. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 28 tháng 2.[48]
Trong thời ông, đã xảy ra cuộc thất trận của hoàng đế Tây Phương và cuộc ly giáo, từ đó dẫn đến việc thành lập các Giáo hội Armenia, Syria và Ai Cập. Ông đã quy định việc phân phối các lễ vật dâng cúng của khách hành hương cho các thánh đường mới. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 10 tháng 3.[49]
Vì trước đó có Giáo hoàng đối lập Felix II nên có danh sách bắt đầu với II và có danh sách bắt đầu với III cho các Felix từ vị này về sau. Ông đã cố gắng tái lập hoà bình trong Giáo hội Đông Phương bị khủng hoảng. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 1 tháng 3.[50]
Ông thiết lập bộ luật thống nhất các lễ nghi và nghi thức. Vì lòng bác ái, ông được gọi là "cha của người nghèo". Ông chủ trương thần quyền trên thế quyền. Ông thêm Kinh Thương Xót vào thánh lễ. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 21 táng 11.[51]
Ông đã chinh phục vua Clovis và cả dân Pháp trở lại đạo. Ông bị kiệt sức vì những phe phái lạc giáo, thậm chí còn bị tố cáo là gây chia rẽ. Ông là Giáo hoàng đầu tiên trong gần 500 năm không được Giáo hội Công giáo suy tôn là một vị thánh.[52]
Ông củng cố quyền sở hữu của Giáo hội về việc cho phép hàng giáo sĩ sử dụng những phúc lợi thường ngày. Ông đã chuộc lại tất cả các nô lệ và cho họ được hưởng tự do. Ông có công xây dựng khởi đầu Toà Thánh Vatican. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 19 tháng 7.[53]
Trong suốt triều đại Giáo hoàng của ông, đã diễn ra rất nhiều các cuộc hoà giải giữa Giáo hội Đông Phương và Tây Phương. Ông quyết định không được phong chức Giám mục cho người khác như một đặc ân và ban thưởng. Ông đã lập gia đình và góa vợ trước khi được truyền chức. Ông có một người con trai, sau này trở thành Giáo hoàng Silverius.Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 6 tháng 8.[54]
Trong triều đại của ông, lối sống ẩn tu được lan rộng khắp nước Ý và Đan viện Montecassino được xây dựng. Ông đã cấm các cuộc thảo luận về người kế nhiệm Giáo hoàng khi Giáo hoàng đương nhiệm còn tại thế. Phần lớn giới tăng lữ đã chống lại ý định của Giáo hoàng Felix. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 30 tháng 1.[56]
Ông được đắc cử do sự lựa chọn của vị Giáo hoàng tiền nhiệm: Giáo hoàng Felix IV lúc nằm trên giường bệnh và sắp lâm chung. Có một thời gian ông đã bị coi là Ngụy giáo hoàng. Do nhóm đối lập đã bầu Giáo hoàng Dioscorus.[57]
Ông là vị Giáo hoàng đầu tiên đổi tên riêng của mình là Mercurius - tên của thần dân ngoại sang tên hiệu Joannes. Kể từ đây khi đăng toà, các Giáo hoàng đều đổi tên, lấy tên một tông đồ, một đấng thánh hoặc một vị tiền nhiệm vinh quang. Bất chấp chiếu chỉ của vua Atalaric, Giáo hoàng vẫn được nhìn nhận là thủ lĩnh của các Giám mục trên toàn thế giới.[58]
Ông ra nhiều nghị quyết chống giáo phái phản Công Đồng Chalcêđônia, chống bè rối Mani, chống Do thái và chống ngoại giáo. Ông bị hoàng hậu Theodora, một tín đồ theo bè rối Eutiches đầu độc. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 22 tháng 4 và 20 tháng 9.[59]
Ông được yêu cầu xét lại vụ Anthimô, thượng phụ Constantinopoli, bị tình nghi theo thuyết Đơn tính, và bị Đức cố Giáo hoàng kết án, ông đã từ chối. Ông bị xử về tội "phản quốc", bị đày sang xứ Pontô (Palmarola, Italy)[60]
Ông cương quyết chống lại chính sách của hoàng đế Justianô trong vụ "Ba Chương" (Trois Chapitres). Tên của Giáo hoàng Vigiliô lúc bấy giờ bị xóa tên trên "thư giáp bảng" (diptique), nơi ghi danh tính các Giáo hoàng. Ông bị tố cáo là bội giáo, vì người ta cho rằng khi luận phi "Ba đoạn" tức là ông đã "tự rút khỏi giáo hội công giáo". Nhưng trên thực tế, ông vẫn trung thành với lập trường của Cacledonia, được vạch rõ trong bản tuyên ngôn đề ngày 11 tháng 4 năm 548[61]
Ông đã góp phần giảm bớt tình trạng khốn khổ tại Ý, sau những cuộc xâm lược của dân Goths, Ông cũng dẹp bỏ tình trạng buôn thần bán thánh và đưa về hiệp nhất với Rôma. Ông giữ lòng trung thành với những nguyên tắc của Công giáo Chính Thống. Ông thừa nhận các quyết định của Công Đồng Constantinople, ủng hộ lạc giáo Eutyche. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 20 tháng 6.[62]
Ông cứu nước Ý thoát khỏi người Man Di, vì cuộc tiến công tàn bạo của quân Lombard theo lệnh Narsete. Ông đã kêu gọi tất cả những người dân Ý chống lại những hành động dã man của quân xâm lăng.[63]
Ông cố gắng hoài công để tái lập trật tự trong nước Ý và Pháp. lúc này đang bị hỗn độn vì quân Lombard xâm lược và những rối ren nội bộ. Ông phê chuẩn Công đồng Chung V tại Constantinople. Ông qua đời khi thành Roma bị vây hãm trong cuộc xâm lăng của người Lombard.[64]
Ông tận tâm lo việc xoá bỏ đau khổ của người nghèo, người đau ốm và người già. Làm nhiều việc để chăm sóc họ, thậm chí đến độ biến nơi ở của mình thành nơi trú ẩn cho những người này. Ông cũng nổi tiếng về sự dung thứ việc kết hôn của các linh mục nếu những người này không còn chuyển các tài sản của Giáo hội cho vợ con của họ nữa. Người ta cho rằng ông qua đời vì bị nhiễm bệnh dịch hạch khủng khiếp.[65]
Grêgôriô được xem ngang hàng với Thánh Augustine, Thánh Ambrôsiô và Thánh Giêrôme như một trong bốn vị tiến sĩ nòng cốt của Giáo hội Tây Phương. (Xét về thời gian, Giáo hoàng Grêgôriô I thuộc giai đoạn ba, nhưng được xếp vào "tứ trụ" Giáo hội Tây phương do ảnh hưởng lớn lao của ông). Là người của hành động song ông cũng viết nhiều sách thần học theo tư tưởng của thánh Ambroise và thánh Augustin. Cả một thời trung cổ rồi sẽ sống theo thần học của ông, một học thuyết có phần vắt tắt nhưng khỏe khoắn. Ông là người đã tái khẳng định quyền của Giáo hoàng về mặt dân sự, khởi đầu cho thời kỳ "năng quyền thế tục" của Giáo hoàng. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 3 tháng 9.
Ông quy định phải luôn thắp đèn chầu trong các nhà thờ. Một khi đã được bầu làm Giáo hoàng, ông làm mọi cách để hạ uy tín của Đức Gregory bằng những cáo trạng vô căn cứ vì lòng ganh tị với Đức Gregory, một người tiền nhiệm rất được quý trọng. Ông chết dữ vào tháng 6 năm 606.[67]
Ông đã có được tước hiệu Giám mục hoàn vũ; một tước hiệu chỉ thuộc về Giám mục Rôma (Thượng phụ Constatinôpooli cũng mang tước hiệu này). Ông đã ngăn cấm việc sắp xếp vận động cho cuộc bầu chọn Giáo hoàng mới trong 3 ngày (hiện nay là 9 ngày) sau khi vị tiền nhiệm qua đời. Khi trở thành Giáo hoàng, ngài đạt được một tuyên ngôn dựa theo Phocas, rằng chỉ có Giám mục Rôma mới có thể triệu tập "Công Đồng Đại Kết". Ông chỉ thị công bố Giáo hoàng là Giám mục Roma và cũng là Giám mục toàn cầu.[68]
Ông đã thánh hiến đền thờ ngoại giáo của Agrippa, còn gọi là đền Pantheon để kính nhớ Đức Nữ Trinh và các thánh. Ông lập ra lễ Các Thánh 1-11. Ông cũng ra chỉ thị nâng cao luân lý và vật chất cho hàng giáo sĩ cấp thấp. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 8 tháng 5.[69]
Ông đã săn sóc những người phong cùi và nạn nhân dịch tễ. Dưới triều Giáo hoàng của ông sự độc lập khỏi thế lực Byzantine bắt đầu ngày càng rõ ràng và mạnh mẽ. Ông là vị Giáo hoàng đầu tiên đã dùng dấu niêm phong các chỉ thị và tông sắc. Ấn mộc của Adeodatus là tông triện cổ nhất còn lưu giữ ở Vatican. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 8 tháng 11.[70]
Ông ban phép lành tòa thánh cho những người bị bách hại trú ẩn trong các nhà thờ. Bonifacius V quan tâm đặc biệt đến Giáo hội Anglo-Saxon. Trong triều Giáo hoàng của ông diễn ra cuộc chạy trốn của Muhammad khỏi Mekka.[71]
Ông đã gửi các thừa sai đi khắp thế giới thời ấy và đã lập lễ Suy tôn Thánh Giá Chúa vào 14-9. Ông giải quyết xung đột giữa Giáo hội Đông Phương và phe ly giáo Aquileia về vấn đề "Ba Chương". Honorius I là một người quản lý tài giỏi. Ông cho tái thiết hệ thống cống dẫn nước ở Trajan và tu bổ lại mái của Đền Thánh Phêrô.[72]
Mặc dù triều đại của ông rất ngắn ngủi, không đầy ba tháng nhưng ông cũng đã lên án sắc lệnh trình bày tín lý (Ecthèse) bênh vực các thuyết nhất ý của Heraclius I. Hoàng đế Heraclius I, liên kết về mặt chính trị với Sergiô (thượng phụ Constantinôpôli) ra lệnh cho tất cả thần dân của ông tán thành tập công thức thuyết Nhất ý do ông soạn thảo.[73]
Ông cố gắng đưa những tín hữu lầm lạc của Ai Cập trở về đường chân lý. Ông theo đường lối của vị tiền nhiệm là bảo vệ, đặc biệt là các công trình và đồ lưu niệm của Đức Honorius. Ông cho đưa di tích của các vị tử đạo Venantius, Anastasius và Maurus về đền thờ Lateranus và phong chức 28 linh mục và 18 Giám mục để khẳng định đức tin của họ.[74]
Ông là người đầu tiên đã lấy lại tước hiệu Giám mục tối cao đã bị bỏ xó không dùng nữa từ thời tàn của tôn giáo Rôma cổ. Kể từ vị Giáo hoàng này, người ta có thể nói về chức Giám mục mà không phạm sự lỗi thời. Ông cũng chống lại thuyết Nhất Ý và bị Hoàng Đế Constans II ngăn cấm việc giải quyết các vấn đề thần học[75]
Martin I là vị Giáo hoàng cuối cùng chịu tử vì đạo. Ông cùng với Maxime đã triệu tập công đồng chung (Công đồng Latran) từ ngày 5 tới ngày 31 tháng 10 năm 649, gồm 500 Giám mục để lên án lạc giáo và ly giáo. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 14 tháng 4.[76]
Cuộc bầu chọn ông diễn ra một năm trước khi Giáo hoàng Martinus I qua đời. Eugenius I được bầu làm Giáo hoàng do sự áp đặt của Constans. Khi cuối đời ông mới hoàn lương qua việc công khai hoá những sự sỉ nhục và bách hại mà Đức Martin đã phải chịu. Ông kịch liệt phản đối những âm mưu của hoàng đế và thông tin cho các nước Âu Châu về cái chết đau buồn của vị tiền nhiệm. Ông ra chỉ thị buộc tất cả các linh mục giữ đức khiết tịnh. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 2 tháng 6.[77]
Ông là vị Giáo hoàng đầu tiên quy định loại nhạc cụ trong phụng vụ, cho dùng đàn organ trong các lễ nghi tôn giáo. Sau khi Constans chết, ông đã thành công trong việc thiết lập mối giao hảo với Constantine, con trai của Constans. Nhờ đó mà có hoà bình giữa Rôma với Constantinople. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 27 tháng 1.[78]
Ông là vị Giáo hoàng đầu tiên dùng công thức "Chúc sức khoẻ và phép lành Toà Thánh" trong các thư từ của mình. Trong thời kỳ của ông một mối nguy hiểm mới đe doạ Kitô giáo: quân Saracens. Đức Adeodatus ban dân Venetians quyền bầu tổng trấn cho chính họ.[79]
Ông đã chấm dứt việc ly giáo ở Ravenna, khuyến khích các Giám mục trợ giúp những trường học mới trong xứ Pháp thuộc Đức và trường Cambridge ở Anh. Là bạn của Hoàng Đế Constantine IV, ông được giúp đỡ để vượt qua được cuộc ly giáo giữa Rôma và Ravenna. Ông ủng hộ việc thành lập các trường học, trong đó có hai trường trở thành những trung tâm văn hoá nổi tiếng: Cambridge và Triers.[80]
Ông đã chấm dứt hơn 60 năm cơn khủng hoảng "Nhất Ý chủ nghĩa". Ông đã gìn giữ những mối quan hệ chặt chẽ với các Giám mục Anh và khích lệ Ireland như là một trung tâm văn hoá. Agatho được gọi là "Thánh chữa bệnh" vì nhiều phép lạ ông đã làm. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 20 tháng 2.[81]
Ông yêu cầu Hoàng Đế Constantine IV ban hành sắc lệnh thiết lập trình tự lễ phong chức Giám mục Ravenna phải được tổ chức tại Rôma và chỉ sau khi có chứng thư đệ trình lên Đức Giáo hoàng. Ông đưa Nước Thánh vào dùng trong lễ nghi Kitô giáo. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 3 tháng 7.[82]
Ông là một học giả uyên bác và có công hàn gắn những chia rẽ của Giáo hội La Mã và Đông Phương. Triều Giáo hoàng của ông được đánh giá bởi sự quan tâm đến những người nghèo khổ của ông, gần như là chủ nghĩa dân túy (populisme). Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 7 tháng 5.[83]
Ông đã nâng Thánh Kilianô, nhà truyền giáo Ái Nhĩ Lan, lên hàng Giám mục và sai đi rao giảng đức tin tại Francônia. Thời Giáo hoàng của ông, Giáo hội bị khủng hoảng trầm trọng. Ông đã được bầu làm Giáo hoàng vào lúc tuổi đã quá cao để cho quân đội Rôma và hàng giáo sĩ, bấy giờ đang bất hòa với nhau có thời gian nghỉ ngơi để tìm một người kế vị ngai thánh Phê-rô làm vừa lòng cả hai phe.[85]
Ông đã cương quyết loại trừ phái lạc giáo nổi dậy ở Rôma và chặn đứng được cuộc ly giáo của Aquileia. Ông đưa vào phụng vụ Kinh Lạy Chiên Thiên Chúa. Ông gặp phải xung đột căng thẳng với Hoàng Đế Justinian II mới, hoàng đế này cho triệu tập một công đồng nhưng không mời Giáo hoàng. Justinian đã ra lệnh bắt Giáo hoàng, sự kiện này dẫn đến cuộc nổi dậy của dân chúng và hoàng đế Justinian bị lưu đày. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 8 tháng 9.[86]
Triều đại của ông ở trong một giai đoạn cực kỳ khó khăn của Kitô giáo. Phải loại trừ quân Saracens và Tây Ban Nha, ông đã bảo vệ các quyền lợi của Giáo hội chống lại hoàng đế và chuộc lại nhiều nô lệ. Ông cũng đã phải đương đầu với hoàng đế Phương Tây. Khi hoàng đế cố bỏ tù Đức John.
Ông không chấp nhận mưu đồ đen tối của hoàng đế Justinianus II là kẻ đã khởi xướng những cuộc tàn sát khiến cho các dân tộc La Tinh ngày càng xa cách nhau và xa cách với Đông Phương. Ông chống lại Justinian II. Trở lại nắm quyền và đưa ý kiến của một vị Giáo hoàng lên như thể một giáo huấn để chống lại Constantinople.[88]
Giáo hoàng Constantinus đã làm cho hoàng đế Giustinianô II chấp nhận các lý do Giáo hoàng Sergiô I (678-701) từ chối chuẩn y các nghị quyết của công đồng "vòm" năm 691. Sự dàn xếp tạm thời này được ký kết tại Byzancia [90]
Ông tổ chức các thượng hội đồng để chấn chỉnh các nhũng lạm, ngăn chặn lạc giáo và cổ vũ tinh thần kỷ luật cùng luân lý. Ông tái xây dựng một phần lớn các tường thành Rôma để bảo vệ thành phố này chống với các cuộc tấn công của quân Lombard. Gregorius II tái thiết nhiều nhà thờ và đặc biệt rất quan tâm đến người đau yếu và người già. Đan viện lớn gần nhà thờ Thánh Phaolô cùng tu viện của Monte Cassino do quân Lombard đã phá hủy cách đó 150 năm đã được tái thiết. Gregorius II tấn phong Thánh Boniface và Thánh Corbinian làm Giám mục để đi truyền giáo cho các sắc dân ở Đức. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 11 tháng 2.[91]
Giáo hoàng có biệt danh là "bạn của những người nghèo khó và những kẻ khốn cùng". Ông là Giáo hoàng cuối cùng đến từ Syria, nổi bật về nhân đức và văn hóa. Ông tăng thêm gấp bội những mối quan hệ với các thủ lĩnh tinh thần và dân sự. Đồng thời tổ chức hàng giáo phẩm, phân lãnh thổ Đức thành nhiều địa phận: mỗi Giám mục mang trách nhiệm một vùng nhất định, và giáo dân trực thuộc hàng giáo phẩm địa phương. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 28 tháng 11.[92]
Ông là người Đông Phương, Hy Lạp cuối cùng trong danh sách Giáo hoàng. Ông nổi tiếng về lòng trắc ẩn và được thán phục bởi khả năng thuyết phục. Ông rất khéo léo trong hoạt động chính trị. Giáo hoàng Zacharius nắm giữ việc xây dựng hòa bình và cứu người dân thoát khỏi những cuộc chinh chiến thảm khốc. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 15 tháng 3.[93]
Ông mất đột ngột sau khi được bầu làm Giáo hoàng ba ngày, và trước khi được tấn phong làm Giám mục. Vì thế nên ông đã không được công nhận là Giáo hoàng hợp lệ. Không có trong danh sách chính thức của Vatican (bị loại bỏ theo nghị quyết vào năm 1961) nhưng có trong Catholic Encyclopedia. Do đó đã gây ra các khó khăn trong việc sắp xếp danh sách Giáo hoàng sau này. Một số danh sách đã không tính triều đại của ông hoặc bắt đầu với II hay đôi khi dùng song song: Stephanus II (III) ~ Stephanus IX (X).[94]
Paulus I đã cổ vũ cho mối quan hệ liên kết tiến xa hơn với Giáo hội Hy Lạp. Ông đi thăm các nhà tù và giúp đỡ những tù nhân bị kết án vì nợ nần. Trong triều đại của ông có hai ngụy Giáo hoàng là Constantinus và Philippus. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 28 tháng 6.
Ông cố gắng tránh các bất đồng nội bộ và sự chống đối do việc vừa phải thề trung thành với hoàng đế vừa làm Giáo hoàng. Stephanus III không bận tâm để ý ngay đến hoàng đế mới, Louis. Làm như vậy để cho hoàng đế hiểu rằng, ông nhìn nhận quyền lực chính trị của hoàng đế nhưng đó không phải việc lãnh đạo tinh thần.[95]
Giáo hoàng Hadrianus là một chính khách khôn khéo ý thức được phẩm cách của mình. Ông bắt đầu liên kết với Charlemagne và chấm dứt sự thống trị của Longobards ở Ý. Bắt đầu một cuộc khôi phục quy mô các ngôi thánh đường ở Rôma và xây dựng Nhà Tế Bần Thánh Thần (Santo Spirito Hospital) vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Ông cho phục hồi các bức tường thành Roma và các hào luỹ cổ xưa, cho đúc bức tượng bằng vàng trên mộ Thánh Phêrô và lót sân bằng bạc ở phía trước bàn thờ Toà Cáo Giải.[96]
Đảo chính xảy ra trong thời gian ông làm Giáo hoàng. Nhờ có vua Charlemagnes, ông trở về Roma nắm quyến vào mùa thu 799, với sự giúp đỡ của Charlemagne, Đức Lêô đã dẹp được lạc thuyết Thừa Tự. Khi Charlemagne từ trần năm 814 và Đức Lêô không còn ai bảo vệ, quân thù lại nổi dậy chống đối ông. Với tất cả uy thế và quyền bính cá nhân, ông đã dẹp tan âm mưu nổi loạn của giới quý tộc ở Campagna. Tuy nhiên, ông vẫn bị giới quý tộc khinh miệt vì ông xuất xứ từ giới bình dân. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 12 tháng 6.[97]
Ông cố gắng tránh các bất đồng nội bộ và sự chống đối do việc vừa phải thề trung thành với hoàng đế và với sứ mệnh một Giáo hoàng. Stephanus IV không bận tâm để ý ngay đến hoàng đế mới, Louis Ngoan Đạo trong cuộc bầu cử của ông. Làm như vậy để cho hoàng đế hiểu rằng ngài nhìn nhận quyền lực chính trị của hoàng đế nhưng đó không phải việc lãnh đạo tinh thần.[98]
Ông là người nhiệt thành và sốt sắng sùng kính các thánh tử đạo. Ông đã cho khai quật vô số tích thánh và cho lưu giữ tại nhiều thánh đường. Đặc biệt, ông cho mở thi hài Thánh Cecilia ở Hang Toại Đạo San Callisto. Ông say sưa khám phá các hang toại đạo và tìm được hơn 2.300 thánh tích các vị tử đạo. Ông cũng mở ra ở Rôma một nơi trú ẩn cho những người Hy-lạp bị cuộc bách hại của những người bài ảnh tượng buộc phải rời Đông phương. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 11 tháng 2, 14 hoặc 16 tháng 5.[99]
Ông được coi như người khai sinh các chủng viện và thành lập một hội đồng tối cao, để thi hành các khoản Giáo luật. Giả thuyết cho rằng đây là nguồn gốc của Giáo triều Rôma ngày nay. Chính sách của ông không rõ ràng cho lắm để rồi triều Giáo hoàng của ông chịu sự kiểm soát của Aachen như trước đây đã từng chịu sự khống chế của Constantinopolis.[100]
Ông rất được dân chúng, quý tộc và giáo sĩ yêu mến. Nổi tiếng là người tốt lành, có lòng bác ái và đạo đức. Người ta ít biết đến ông vì thời gian trị vì của rất ngắn: khoảng 40 ngày hoặc 1 tháng[101]
Ông đã tổ chức quân đội hùng hậu dưới sự điều khiển của quận công xứ Toscana, và 5 lần chiến thắng quân Saracens ở Phi Châu. Khoảng năm 830, ông cung hiến một đại thánh đường dâng kính các thánh và lễ các thánh bắt đầu có từ đấy.[102]
Chỉ mình ông có quyền trao dây Pallium và chỉ mình Giáo hoàng chủ tọa lễ nghi xức dầu tấn phong hoàng đế. Ông cho lắp ráp lại các bậc thang của "Toà giảng" được gọi là "Cầu thang thánh".[103]
Ông là vị Giáo hoàng đầu tiên đánh dấu các văn kiện chính thức của ông theo niên hiệu triều Giáo hoàng của mình. Ông ban cho dân Venice quyền bầu chọn vị tổng trấn của họ. Lêô IV đã bảo vệ Rôma chống lại quân Hồi Giáo. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 17 tháng 7.[104]
Biển Đức III là người thánh thiện, nhưng yếu đuối. Suốt 3 năm triều ông ghi dấu sự thoái bộ của quyền Giáo hoàng. Các Tổng Giám mục xứ Gaule lợi dụng để gia tăng sự tự trị của họ. Ông đã cố gắng liên kết các phe nhóm khác nhau để chống lại quân Saracens và nhấn mạnh đến vai trò gia đình và nêu cao bí tích hôn phối. Ông là vị Giáo hoàng có học thức và rộng lượng dấn thân chủ yếu làm công việc từ thiện đối với người nghèo và đau ốm.[105]
Ông cư xử như một nhà chuyên chế tuyệt đối ra luật pháp và điều kiện cho các Giám mục, hồng y và hoàng đế. Mục đích của ông rất rõ: thiết lập quyền Giáo hoàng trên hết mọi quyền bính dưới đất. Nicôla I là vị Giáo hoàng đầu tiên được nền văn minh Âu châu nhìn nhận là vị lãnh đạo của mình, vị Giáo hoàng Trung Cổ đầu tiên. Ông ấn định lễ Đức Mẹ Lên Trời vào ngày 15-8. Nicolaus I cũng là Giáo hoàng đầu tiên đội mũ triều thiên. Giáo hoàng đã đặt Toà Thánh Phêrô vào một địa vị chưa từng có. Thoát khỏi sự thống trị của Byzancia, thoát ách chư hầu Đế quốc Carôlô, Giáo hoàng Chế quả đã lên đến thượng đỉnh thế giới Kitô giáo.[106]
Ông được ghi nhớ qua việc đội vương miện cho vua nước Anh, Alfred Cả và cố gắng giải hoà những tranh chấp sâu xa giữa các dân tộc Công giáo. Ông triệu tập một công đồng tại Constantinopolis, tại đây Thượng Phụ Photius bị lên án và vạ tuyệt thông.[107]
Ngay khi vừa lên ngôi, ông đã tỏ ra đầy nghị lực: khi quân Hồi Giáo đổ bộ Terracina, cách Roma hơn 40 Km, dù chỉ nhận được sự hỗ trợ của cư dân Roma, ông đã đích thân đến tận nơi, bắt 18 chiếc tàu và 600 tù binh. Ông là vị Giáo hoàng đầu tiên trong lịch sử đã có ý thức về Khối Kitô giáo.[108]
Ông có được mối quan hệ tốt đẹp với Leo VI, hoàng đế Đông Phương, chính ông tuyên bố chống lại lạc giáo Photius. Quãng đời còn lại ông là bị truất phế, giam lỏng ở một tu viện và cuối cùng ông qua đời ở đó. Thánh Đế Rôma lụi tàn và trở thành ba nước: Ý, Pháp và Đức.[111]
Bị Stephen VI đào mộ lôi xác lên xử tội trong Tòa án quái dị. Tại đây, xác của ông được đặt mặc phẩm phục, đặt lên ngai và nghe các cáo buộc vô căn cứ. Sau cùng ông bị xé áo, chặt đi ngón tay ban phước lành, các sắc lệnh của ông bị vô hiệu.[112][113]
Ông được lên kế vị Formôsiô bởi một bọn phiến loạn những người Rô-ma. Ông chỉ cai trị có 15 ngày, sau đó ông chết vì bệnh gút hoặc bị hạ bệ bởi bọn phiến loạn Spôlét tùy theo các truyền thống. Việc bầu ông bị hủy bỏ trong Công đồng Rô-ma do Gioan IX triệu tập năm 898.
Ông cho quật xác vị tiền nhiệm gián tiếp là Đức Formosus và cho kéo lê một cách ô nhục và đê tiện nhất. Người ta gọi đây là "công đồng xác chết". Mọi đạo luật của vị tiền nhiệm đều bị ông tuyên bố là không có hiệu lực. Ông cũng buộc các giáo sĩ do Formosus phong chức phải rút lui. Các hành động này nọ đã đem lại cho ông sự căm ghét của dân chúng. Stephanus VI bị bắt và bị siết cổ nhưng thi hài của ông không bị báng bổ.[115]
Romanus khôi phục việc tưởng nhớ Đức Formosus bị Giáo hoàng trước lăng nhục bằng công đồng xác chết. Có thể ông đã chết vì bị đầu độc. Triều Giáo hoàng của ông là ngắn ngủi nhất. Tuy nhiên, ngày qua đời của ông hiện này vẫn chưa rõ.[116]
Theodorus II cũng khôi phục lòng kính trọng lại cho Đức Formosus, và về sau còn khôi phục toàn bộ đạo luật trong triều Giáo hoàng của Đức Formosus. Theodorus qua đời đột ngột, có thể bị ám sát bằng cách đầu độc.[117]
Giáo hoàng đã triệu tập một công đồng để dứt phép thông công và lưu đày tất cả các hồng y đồng loã với Stephen VI và khôi phục tiếng tốt cho Giáo hoàng Formosus. Ông cũng phong cho Lambert Spoleto làm vua của Ý và vị vua này lãnh trách nhiệm bảo vệ Giáo hội và Đức Giáo hoàng[118]
Ông hoàn toàn không phù hợp với chức vị cao do đây là thời kỳ suy đồi và thối nát về luân lý kinh khủng. Người giúp đỡ tinh thần cho ông, Hồng y Christopher đã truất phế ông bằng võ lực và giam ông trong một tu viện. Trong thời cuộc hỗn loạn, ông bị cầm tù và ám sát.[119]
Ông là một trong những hồng y can dự vào việc báng bổ thi hài Đức Formosus. Ông cho xây lại đền thờ Thánh Joannes Lateranus bị hoả hoạn thiêu rụi. Sergius III chủ trương và bảo vệ quyền lợi Giáo hội, chống lại các lãnh chúa phong kiến. Lần đầu tiên, mũ ba tầng xuất hiện trên huy hiệu Giáo hoàng. Trong thời gian đầu, giáo triều bị chi phối bởi hai mẹ con bà Theodora và Marozia, là vợ và con gái của nguyên lão nghị viện Theophilaco, người nắm toàn quyền hành chánh lẫn quân sự ở Roma từ năm 900-915.[120]
Ông là người đạo đức. Trong suốt triều đại Giáo hoàng của ông đã diễn ra một cuộc trở lại Kitô giáo của người Norman. Ông không thực hiện được gì nhiều, do tình hình nội bộ bất ổn. Anastasius III chịu đau khổ vì áp lực của vua Berengarius I.[121]
Ông lên ngôi Giáo hoàng do những âm mưu của một trong số phe nhóm đương thời. Ông chết cách bí ẩn đang khi vận động hoà giải nhiều phe nhóm nội bộ. Ông là vị Giáo hoàng cuối cùng mang một tên tục nguyên thủy cho đến Đức Gioan Phaolô I năm 1978.[121]
Ông đã tổ chức một liên minh với Italia và thân chinh chống lại quân Saracens và đánh thắng họ sông Garigliano. Ông bị giết trong tù vì từ chối ủng hộ các âm mưu xấu xa.[122]
Trong suốt 7 tháng triều Giáo hoàng, ông dồn sức vào việc thiết lập hoà bình giữa các gia đình Rôma thuộc dòng dõi quý tộc đầy hiếu chiến. Lêô VI sống một đời khiêm nhường và lành thánh. Ông đã thành công trong cuộc chiến chống lại quân Saracens và quân Hungary tàn bạo. Ông đã chết vì bị ám sát.[123]
Ông đắc cử Giáo hoàng nhờ sự ủng hộ của Marozia. Stephanus bảo trợ các đan viện Thánh Vincent ở Volturno và 2 đan viện ở Gaul. Ông mất vì bị ám sát.[124]
Con của Marozia và (được cho là) của Sergius III. Ông cố gắng ngăn chặn những âm mưu ghê gớm trong gia đình ngài. Mặc dù được bầu chọn với sự hỗ trợ của họ. Ông đã phàn nàn về sự thiếu thận trọng kiềm chế của họ. Ông chết năm 29 tuổi sau nhiều nỗi khổ tâm.[125]
Ông đã giúp cho việc cải cách của dòng Cluny được dễ dàng và làm rất nhiều việc trong đó cho xây lại tu viện Thánh Phaolô fuori le mura. Leo VII viết thư cho các Giám mục Pháp và Đức, ra lệnh kết án các phù thủy và các nhà tướng số. ông đạt được hiệp định với Alberic II rằng Alberic nắm quyền dân sự còn Đức Giáo hoàng nắm quyền tôn giáo.[126]
Stêphanô VIII giúp vua Louis IV của Oltremare chống lại cuộc dấy loạn của các chư hầu người Pháp. Ông cố gắng thuyết phục các lãnh chúa bên Đông cũng như bên Tây tôn trọng các nguyên tắc cứu độ của Tin Mừng.[127]
Marinô II nêu gương trong sạch, đời sống liêm chính trong một thời kỳ nhiễu nhương hỗn loạn. Ông bảo trợ các loại hình nghệ thuật, tổ chức lại các đoàn thể và khôi phục Roma như thủ đô luân lý của thế giới và đưa một số hướng dẫn làm quy tắc cho phẩm trật Giáo hội.[128]
Ông làm hết sức để nâng cao những điều kiện luân lý cho hàng giáo sĩ và với sự giúp đỡ của vua nước Phổ, Otto I, bình định một phần nào nước Ý. Vua Đan Mạch Harold đã đón nhận Kitô giáo.[128]
Thời đại của ông được coi là lúc sự xấu xa của chế độ Giáo hoàng lên đến cực điểm. Toàn thể Roma chán nản và bất mãn về đời sống tư của vị Giáo hoàng bất xứng này. Ông tổ chức những bữa tiệc thay cho các buổi đọc kinh sáng sớm, chăm đi săn hơn là làm việc thiện và sống một cuộc sống bê tha. Ông dành phần lớn thời gian của mình cho việc săn bắn, tiệc tùng và những cuộc phiêu lưu tình ái. Tuy vậy, ông cũng đã đưa được một sự canh tân tôn giáo cũng như một sự mở rộng lãnh thổ mạnh mẽ đến kết quả cuối cùng. Ông kêu gọi hoàng đế nước Đức, Otto I Đại Đế bảo vệ ngôi Giáo hoàng. Nhưng Hoàng đế đặt điều kiện: trước hết ông phải được tấn phong hoàng đế với tất cả quyền lợi theo đó, kể cả lời thề trung thành.[129]
Ông được hàng vua chúa tại La Mã đề cử lên ngôi Giáo hoàng, nhưng đại đế Otto I không đồng ý. Khi Vua Otto I xâm chiếm được Rôma đã cách chức ông xuống hàng phó tế và mang ông về Đức, đày sang Hamburg. Hoàng đế xem ông như là một ngụy Giáo hoàng.[130]
Ông được bầu làm Giáo hoàng do ý muốn của Otto I và chức vị Giáo hoàng của ông hoàn toàn vì quyền lợi của hoàng đế đó. Lêô VIII không được dân chúng Rôma mến mộ. Ông nghiêm cấm giáo dân bước vào cung thánh đang khi cử hành các lễ nghi long trọng.[131]
Ông được bầu làm Giáo hoàng với sự đồng ý của Otto I. Tuy nhiên, ông không được công chúng Rôma chấp nhận. Mười tuần sau khi đăng quang ông bị lật đổ bởi một cuộc nổi dậy do tổng đốc thành phố và quân đội chỉ huy. Gioan VIII bị cầm tù rồi bị trục xuất. Ông tập hợp các đạo quân và kêu gọi hoàng đế can thiệp. Otto I đến Ý đưa ông trở về Rôma vào tháng 11 năm 966. Sự đàn áp những người nổi dậy lúc bấy giờ khá là tàn nhẫn. Gioan XIII tổ chức lại miền nam nước Italia, đưa Bênêventê và Capu lên thành phố chính thuộc Giáo hội. Ông cũng lập ra thói quen làm phép và đặt tên chuông.[132]
Sau khi hoàng đế Otto I băng hà, nhóm chống đối bao vây Lâu đài Thánh Thiên Thần, cầm tù và giết ông. Ông bị phế truất. Ông thuyết phục dân Hungary trở lại Kitô giáo.
Là một người đầy đức hạnh, ông cố gắng đẩy lui sự đồi truỵ và ngu dốt đáng xấu hổ đã tràn ngập nước Ý và thế giới Kitô giáo. Ngài cổ vũ sự phát triển nông nghiệp.
Giáo hoàng người Đức đầu tiên. Ông bị buộc phải trốn đi Pavia, nên Giáo hoàng đối lập Joannes XVI được vua Crescentius bổ nhiệm đã trị vì được gần một năm. Ông lập lễ giỗ cho người đã chết[135].
Ông là Giáo hoàng người Pháp đầu tiên. Là người có học thức cao, ông khởi xướng việc dùng chữ số Ả Rập. Triều đại của ông trải qua năm 1.000 - được coi như năm quyết định đối với ngày cánh chung[136].
Thiên niên kỷ thứ hai (1001 - 2000)
Lên ngôi trong thế kỉ 11 (từ năm 1001 đến năm 1100)
Ông đã lập gia đình trước khi được lựa chọn làm Giáo hoàng và có ba người con, tất cả họ đều trở thành linh mục. Ông được bầu chọn vào giai đoạn bất ổn khủng khiếp theo sau cái chết của hoàng đế nước Đức, Otto III. Ông được bầu làm Giáo hoàng do ý muốn của John Crescentius. Không có John XVI vì một số nhầm lẫn sau này với Ngụy Giáo hoàng John.
Ông canh tân sự hợp nhất giữa hai Giáo hội La Tinh và Hy Lạp, hăng say làm việc để mở rộng đức tin Kitô giáo giữa dân tộc Barbarien và người theo tà giáo. Joannes XVIII lập toà giám mục ở Bramburg. Ông phong cho Henry II Bavaria làm vua nước Ý ở Pavia.
Ông là vị Giáo hoàng đầu tiên đổi tên sau khi được bầu. Ông giữ quan hệ thân thiện với cả hai hoàng đế Đông Phương cũng như Tây Phương. Sergius IV cố gắng đến hoài công, để sửa chữa sự đồi bại về luân lý giữa các Giám mục và các viện phụ quyền thế.
Benedict VIII bị phản đối bởi Giáo hoàng đối lập Gregory VI , người đã buộc ông phải rời bỏ Rôma. Sau này ông được vua Henry II giúp đỡ. Trong triều đại Giáo hoàng của ông, những người Saracens tiếp tục các cuộc tấn công của họ vào các bờ biển phía nam của Ý.
Là anh trai của Benedict VIII. Mối quan hệ của Giáo hoàng với Tòa Thượng phụ Constantinople đã trở nên xấu đi trong triều đại của ông. Ông còn ủng hộ Hoàng đế Conrad II. Ông được cho là bị giết bởi một đám đông nông dân tức giận, nhưng không có bằng chứng nào chứng minh điều này.
Là cháu trai của John XIX. Nhiều người cho rằng ông đã hối lộ để được bầu. Các truyền thuyết cho rằng ông lên ngôi khi chỉ 12 tuổi, tuy vậy không có bằng chứng nào xác thực (nhưng ông chắc chắn là Giáo hoàng trẻ nhất khi lên ngôi). Lần thứ nhất làm Giáo hoàng. Từ ngôi để đổi lấy tiền bạc.
Nhiều người nghi ngờ ông đã hối lộ để được bầu. Ông được đánh giá là người phóng đãng và không phù hợp. Được xem như một Giáo hoàng Đối lập. Bị truất phế bởi Công đồng Sutri.
Sau khi truất phế hai Giáo hoàng trước, vua Henry III đề nghị chọn ông làm ngươi kế nhiệm. Trong nhiệm kì ngắn ngủi của mình, ông ban hành nhiều lệnh cấm nghiêm ngặt. Nhiều người cho rằng ông đã bị đầu độc. Một cuộc kiểm tra đối với hài cốt của ông vào giữa thế kỷ 20 đã xác nhận Giáo hoàng đã bị nhiễm độc bằng chì. Tuy vậy không rõ là đầu độc hay nguyên liệu sử dụng làm thuốc.
Sau khi Benedict IX bị phế truất, ông được chọn làm người kế nhiệm trước sự vui mừng của dân chúng thành Roma. Nhưng chỉ sau 23 ngày, ông bất ngờ qua đời. Nhiều phỏng đoán hiện đại tin rằng ông mất do sốt rét.
Ông đã triệu tập một cuộc họp của các giáo sĩ ở Reims, trong đó một số sắc lệnh cải cách quan trọng đã được thông qua. Ở Mainz, ông đã tổ chức một hội đồng mà tại đó người Ý và Pháp cũng như các giáo sĩ Đức đã được đại diện, và các đại sứ của hoàng đế Byzantine cũng có mặt. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 19 tháng 4.
Gebhard, Bá tước của Calw, Tollenstein và Hirschberg
Ông đã tổ chức một đại hội đồng tại Vương cung thánh đường Lateran. Giáo phận Marsi từng bị Giáo hoàng Bênêđíctô IX chia đôi, đã được hợp nhất lại thành một giáo phận duy nhất. Ông là vị Giáo hoàng cuối cùng gốc Đức, cho đến khi Giáo hoàng Benedict XVI được bầu (hơn 950 năm sau).
Ông đã tổ chức một số thượng hội đồng tại Rôma từ tháng 8 đến tháng 11 năm 1057, tập trung mạnh mẽ nhất vào tầm quan trọng của đời sống độc thân giáo sĩ.
Không giống như các cuộc bầu cử Giáo hoàng trước đây, sự đồng ý của Hoàng đế La Mã Thần thánh đối với cuộc bầu cử đã không được thực hiện và các Hồng y Giám mục là người bầu chọn duy nhất. Lần đầu tiên trong lịch sử của Giáo hội Công giáo.
Ông là vị Giáo hoàng đầu tiên trong nhiều thế kỷ thực thi nghiêm ngặt chính sách độc thân cổ xưa của Giáo hội phương Tây đối với hàng giáo phẩm và lên án mạnh mẽ việc buôn bán chức vụ. Giáo hội Công giáo suy tôn ông là một vị thánh, mừng lễ vào ngày 25 tháng 5.
Triều đại Giáo hoàng của ông ít được chú ý. Sức khỏe không tốt là yếu tố khiến ông không muốn chấp nhận được bầu làm Giáo hoàng. Thậm chí kém đến mức ông đổ bệnh trong thời gian đăng quang. Đức Giáo Hoàng Lêô XIII đã phong chân phước cho ông, mừng lễ ngày 16 tháng 9.
Ngài bị quân phiến loạn Cencio Frangipane cầm tù khi chúng tấn công Đền thờ Lateranus. Khi được các thủy thủ xứ Genoa thả tự do, ngài trốn đi Gaeta, rồi từ đó giả làm khách hành hương trở về Roma.[137]
Một hiệp ước được ký kết tại Worms công nhận quyền của dân chúng trong việc đề cử các Giám mục. Ông triệu tập Công đồng chung IX và công bố cuộc Thập Tự chinh II.[138]
Ông triệu tập Công đồng Chung X. Tại đó Vua Roger II của Sicily , kẻ thù không khoan nhượng nhất của Innocent II đã bị vạ tuyệt thông, hòa bình cuối cùng đã được khôi phục lại cho Giáo Hội. [140]
Với sự giúp đỡ của Thánh Bernard, ngài đã hoà giải những bất đồng nội bộ Giáo hội. Cố gắng chấm dứt chiến tranh giữa Scotland và Anh quốc nhưng ngài không thể tái lập hoà bình tại Ý.[141]
Ông cầm quyền trong tình hình rối ren do Arnold Brescia gây ra. Đang khi cố gắng ngăn chận một cuộc nổi loạn ghê gớm bùng nổ, ông chết vì bị hòn đá ném trúng đầu.[142]
Nhờ tính cách ôn hoà, ông đã ổn định lãnh địa của Giáo hội. Trong triều đại giáo hoàng ngắn ngủi của mình, ông đã đóng vai một người gây dựng hòa bình.[144]
Khi còn là hồng y, ông đã gầy dựng "liên minh Lombard". Ông cương quyết chống lại thói kiêu căng của vua Barbarossa và đã qua đời vì khi quân Saracens chiếm được Jerusalem.[148]
Ông là một Giáo hoàng có được tầm ảnh hưởng lớn. Tái thiết lập thế quyền trong các nước thuộc quyền Giáo hoàng; tích cực hỗ trợ cuộc Thập Tự chinh IV. Ông triệu tập Công đồng Chung XII.[152]
Lên ngôi trong thế kỉ 13 (từ năm 1201 đến năm 1300)
Ông đã có những dự định về việc phục hồi cuộc Thập tự chinh thứ năm đã được vị tiền nhiệm của ông bắt đầu. Cùng với vua Hungary, Andrew II, tổ chức cuộc Thập Tự chinh V và rồi cũng kết thúc trong ê chề. Ông phê chuẩn bản luật của thánh Đôminicô trong sắc chỉ Religiosam vitam (Đời sống dòng tu). Ông cũng phê chuẩn các tu sĩ dòng Phanxicô, cũng như phê chuẩn Dòng các nữ tu Cát minh bằng sắc chỉ Ut vivendi norma cùng Hội dòng "Val dé Ecolier" (Vallis Scholarium).
Ông phạt vạ tuyệt thông vua Frederick II vì thái độ của ông ta đối với Thập Tự chinh. Ông tuyên phong Thánh Phanxicô, Antôn và Đa Minh. Thiết lập "Toà án thẩm tra", phê chuẩn sách Kinh Nhật Tụng và đã chuẩn bị cuộc Thập Tự chinh VI.
Việc bầu chọn ông làm Giáo hoàng được tổ chức tại Anagni, sau 2 năm trống ngôi. Ông nổi tiếng thông thạo Giáo luật. Ông triệu tập Công đồng Chung XIII, thiết lập lễ Đức Mẹ Thăm Viếng và thực hiện cuộc Thập Tự chinh V cùng với vua Thánh Louis IX của Pháp.
Ông viết nhiều về khoa Luật, tuyên phong Thánh Clara và xác nhận những dấu thánh nơi Thánh Phanxicô. Ông ngăn cấm những vụ xét xử sơ sài về vấn đề lạc giáo và loại bỏ "hình phạt đánh đòn".
Ông muốn làm cho Giáo hội Đan Mạch độc lập khỏi quyền lực Hoàng gia - điều này khiến ông phải đối đầu trực tiếp với Thái hậu Margaret Sambiria. Nữ hoàng đã bỏ tù Tổng giám mục. Đáp lại, ông ban hành một sắc lệnh. Giáo hoàng đã đồng ý với một số yêu cầu mà Nữ hoàng muốn - đặc biệt, ông cho phép phụ nữ kế thừa ngai vàng của Đan Mạch.
Ông qua đời khoảng năm tháng sau khi nhậm chức. Tuy nhiệm kỳ ngắn ngủi nhưng ông đã tạo điều kiện cho một hòa bình giữa Genova và Vua Charles I của Sicily. Đức Giáo Hoàng Lêô XIII đã phong chân phước cho ông, mừng lễ ngày 22 tháng 6.
Ông là phái viên của Giáo hoàng Clement IV được cử đến Anh vào tháng 5 năm 1265 Ông đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ giải quyết các tranh chấp giữa Vua Henry III của Anh và các nam tước.
Giáo hoàng người Bồ Đào Nha đầu tiên. Trước đây người ta không dùng số thứ tự sau tước hiệu, ví dụ John XXI sẽ đơn giản là John. Sau này khi người ta thêm số, do một nhầm lẫn nên thay vì John XX thì lại thành John XXI. Những vị sau đó lấy tên John tiếp tục dùng XXII, XXIII...
Ông bất ngờ qua đời khi đang khi dự buổi tĩnh tâm tại Castro Soriano. Ông đột nhiên mất ý thức, bất động, mộng tinh rồi sau đó qua đời. Nhiều người cho rằng ông bị đầu độc.
Ông là người đầu tiên xuất thân từ dòng Phanxicô được bầu làm Giáo hoàng. Nicholas IV đã ban hành một hiến pháp quan trọng. Hiến pháp này cấp cho các Hồng y một nửa tổng thu nhập tích lũy được của Tòa thánh và một phần trong việc quản lý tài chính. Trong thế kỷ sau, việc này sẽ gây bất lợi cho Giáo hoàng.
Ông là một trong những Giáo hoàng tự nguyện từ chức. Trong hơn 700 năm sau, không một Giáo hoàng nào từ chức (Benedict XVI). Nhiều người cho rằng ông bị Boniface VIII đầu độc trong tù.
Ông triệu tập Công đồng Vienne từ 1311 đến 1312. Ông đã ở cùng với Giáo hoàng Boniface VIII khi Boniface bị quân Pháp tấn công tại Anagni. Ông được Giáo hoàng Clement phong chân phước, mừng lễ ngày 7 tháng 7.
Thời kỳ Giáo hoàng ở Avignon bắt đầu. Vào thứ Sáu ngày 13 tháng 10 năm 1307, hàng trăm Hiệp sĩ Dòng Đền đã bị bắt tại Pháp. Ngay từ ngày Clement V đăng quang, nhà vua đã buộc tội các Hiệp sĩ về tội cho vay nặng lãi, lạm phát tín dụng, gian lận, dị giáo , thống trị, vô đạo đức, và lạm dụng.
Clement VI lên ngôi Giáo hoàng khi Cái chết đen lần đầu tiên tấn công châu Âu năm 1347. Cho là đã giết chết từ một phần ba đến hai phần ba dân số châu Âu. Clement cho rằng bệnh dịch là do cơn thịnh nộ của Chúa. Mặc dù xung quanh có rất nhiều người nhiễm bệnh nhưng ông chưa bao giờ bị.
Ngay cả sau khi được bầu làm Giáo hoàng, ông vẫn tiếp tục tuân theo Luật dòng Biển Đức. Sống giản dị và khiêm tốn. Những thói quen của ông không phải lúc nào cũng khiến ông được ủng hộ, những người đã quen với cuộc sống sung túc.
Ly giáo Tây phương. Mặc dù có ý định tốt, ông đã không thể chấm dứt được cuộc ly giáo. Do tình hình rối ren ở Rome và sự không tin tưởng của ông vào Benedict XIII, cùng vua Ladislaus của Naples .
Triều đại của ông nổi tiếng với sự sụp đổ của Constantinople vào tay người Ottoman. Ông cũng đề nghị một cuộc Thập tự chinh nhưng nó chưa bao giờ được thực hiện.
Giáo hoàng người Tây Ban Nha đầu tiên. Ông cũng đã xét xử lại cho Jeanne d'Arc và minh oan cho cô. Trong di chúc, ông đã để lại 5000 ducati để xây bệnh viện.
Ông xuất thân từ dòng Franciscan. Ông cũng đã thuê Michelangelo để vẽ trần Nhà nguyện Sistina - một kiệt tác với 5000 scudi (Michelangelo chỉ tốn 25 scudi để mua họa cụ).
Là cháu của Callixtus III. Dưới triều ông nhiều cuộc vui chơi được tổ chức ngay tại giáo triều. Trước khi trở thành Giáo hoàng, Alexander VI đã có rất nhiều mối tình cùng những đứa con ngoài giá thú và cả hợp phát (một trong số đó đã trở thành Giáo hoàng sau này). Đời tư của Giáo hoàng Alexander VI đã phản bội "lời nguyện độc thân" (vœu de célibat) cũng như "lời nguyện trinh bạch" (vœu de chasteté). Ông sống như một nhà chính trị mưu mô, mua bán quyền lực, tìm cách làm giàu. Mặt khác, ông cũng là người mang lại phần nào trật tự ở Rôma.Thuở ông mới lên ngôi đã được sự ủng hộ của dân chúng và Giáo hội, cha con ông cũng là những người che chở và nâng đỡ văn nghệ sĩ.[5]
Lên ngôi trong thế kỉ 16 (từ năm 1501 đến năm 1600)
Cháu của Giáo hoàng Piô II. Vì sức khoẻ yếu ông đã từ chối nhưng Hồng y đoàn vẫn nhất quyết chọn ông. Ông chỉ chấp nhận kết quả bầu cử sau nhiều lần được thuyết phục. Sau khi được bầu, ông tuyên bố muốn làm một vị Giáo hoàng của hòa bình. Ông ước mong canh tân tổng quát Giáo hội và bình định toàn bộ Tây phương nhưng ông đã qua đời khi triều đại của ông chỉ kéo dài 10 ngày.
Cháu của Sixtus IV. Triệu tập Công đồng Lateran thứ năm năm 1512. Ông là người xây dựng Đền Thánh Phêrô ở Rôma và thuê Bernini, Raphael, và Michaelangelo làm những tác phẩm điêu khắc, hội họa, kiến trúc cho thánh đường. Ông khai mạc Công đồng Chung XVIII để canh tân, lên án các lạm dụng và đề ra các dự án cải tổ trong Giáo hội.
Dới thời của ông, việc xây dựng Vương cung thánh đường Thánh Phêrô có rất nhiều tiến triển. Những họa sĩ, nhà điêu khắc nổi tiếng như Raffaello đã tham gia vào việc trang trí.
Ông là Giáo hoàng người Hà Lan đầu tiên. Ông từ chối thỏa hiệp với chủ nghĩa Luther về mặt thần học, yêu cầu kết án Luther là một kẻ dị giáo. Tuy nhiên, ông được ghi nhận là đã cố gắng cải cách chính quyền Giáo hội Công giáo để phản ứng với cuộc Cải cách Tin lành.
Ông khiến người dân ở Anh tức giận khi khăng khăng đòi bồi thường tài sản bị tịch thu trong quá trình giải thể, bác bỏ việc yêu cầu đội Vương miện cho Elizabeth I của Anh.
Mở lại Công đồng Trent năm 1562, bế mạc vào năm 1563. Với tư cách là Giáo hoàng, Đức Piô IV đã khởi xưng một số dự án xây dựng ở Rome, trong đó có một dự án để cải thiện nguồn cung cấp nước.
Ông nổi tiếng về việc đánh bại quân Ottoman trong trận Lepanto. Ông qua đời vì bị sỏi bàng. Giáo Hoàng Pius V đã phong thánh cho ông, mừng lễ ngày 30 tháng 4.
Với tư cách là Giáo hoàng, ông cố gắng loại bỏ nạn tham nhũng và vô luật pháp trên khắp Rome. Chính sách đối ngoại của ông bị coi là quá khó khăn. Ông đã đày đọa cả Nữ hoàng Elizabeth I của Anh và Vua Henry IV của Pháp. Ông được xem là một nhân vật quan trọng của Phong trào Phản cải cách
Ông đã ra lệnh cấm hút thuốc nơi công cộng. Ông đe dọa sẽ đày đọa bất cứ ai "hút thuốc ở hiên hoặc bên trong nhà thờ, cho dù đó là nhai, hút bằng tẩu hay ngửi nó ở dạng bột qua mũi". Ông được biết làm rất nhiều việc thiện, trợ cấp cho các thợ làm bánh để họ có thể bán bánh mì với giá rẻ hơn, hạn chế chi tiêu cho các mặt hàng xa xỉ trong Giáo hội. Tuy vậy ông chỉ trị vì 12 ngày.
Ông được biết đến là có lối sống khiêm tốn và nghiêm khắc. Ông đã điều một đội quân cho cuộc xâm lược Pháp, cử cháu trai của ông là Ercole Sfondrati đến Pháp chỉ huy. Ông cũng gửi một khoản trợ cấp hàng tháng 15.000 scudi đến Paris để củng cố Liên đoàn Công giáo.
Trước khi làm Giáo hoàng trong thời gian ngắn ngủi, ông từng là luật sư giáo luật, nhà ngoại giao và người quản lí chính trong triều đại của Giáo hoàng Gregory XIV. Ông cảm sau khi hành hương đến 7 nhà thờ của Rome. Điều này đã khiến ông ho và sốt nặng, qua đời sau đó.
Ông đã thực hiện việc hòa giải Henry IV, thiết lập một liên minh các quốc gia Cơ đốc giáo để chống lại Đế chế Ottoman. Nhiều người cho rằng cà phê được phổ biến là nhờ ông. Khi được các cố vấn đề nghị cấm cà phê, ông đã thử nếm và thốt lên: "Tại sao thức uống của quỷ Satan này lại ngon đến mức sẽ thật tiếc nếu để những kẻ ngoại đạo độc quyền sử dụng nó?" tuy vậy không chắc nó là thật.
Lên ngôi trong thế kỉ 17 (từ năm 1601 đến năm 1700)
Ông sống cuộc đời khổ hạnh, bình dân và quảng đại với mọi người. Ông bị bệnh và qua đời đang khi tiến hành xây dựng nhà thờ chính toà giáo phận (đền thờ Thánh Joannes Lateranus). Ông có biệt danh là Papa Lampo ("giáo hoàng tia chớp") vì thời gian tại chức Giáo hoàng quá ngắn[153].
Ông vận động các quốc gia văn minh can thiệp và ngăn chặn việc bách hại Kitô hữu ở Nhật Bản và Trung Hoa, đồng thời khuyến khích khoa Thiên văn học. Phaolô V còn nổi tiếng vì đã hoàn thành Vương cung thánh đường thánh Phêrô ở Rôma[154].
Trong thời nhiệm ngắn ngủi, ông khích lệ dân Ireland và quan tâm đến việc phục hồi Công giáo ở Pháp. Ông chú trọng đặc biệt việc truyền giáo và thiết lập Thánh Bộ Truyền giáo để hỗ trợ việc đó[155].
Ông thực hiện công việc soạn sách Nghi Thức Giáo hoàng, các Giờ Kinh Phụng Vụ. Trong triều đại ngài, Galileo Galilei đã bị kết án quản thúc vì xúc phạm và đá xéo (khác với nhiều người nghĩ, Galilei thật ra đã nhận được sự giúp đỡ rất lớn từ Giáo hội, thậm chí sẽ viết lại Kinh Thánh nếu ông chứng minh được. Tuy vậy thay vì chứng minh, ông viết sách đá xéo và xúc phạm những người đã từng giúp đỡ ông khi họ bất đồng quan điểm).[156]
Ông không chịu ký hiệp ước Westphalia, vì rất nhiều thành phố bị đặt dưới quyền của những người Kháng Cách. Ông đã lên án 5 mệnh đề rút ra từ quyển Augustinus của Jansenius. Ông truy tố Antonio và Francesco barberini, vì những tham ô tài chính của họ. Những người này trốn sang Pháp. Ông viết thư cho Nga Hoàng Alexei, yêu cầu giải phóng cho giới nông nô trong nước. Ông cho xúc tiến công việc nghiên cứu những lập luận về lễ nghi Trung Hoa.
Ông cố gắng bằng mọi cách dùng quyền lực, để ngăn chặn sự bành trướng của giáo thuyết Tin Lành, nhất là ở Ý và Anh. Ông quyết định trang hoàng quảng trường Đền thờ Thánh Phêrô bằng hàng cột Bernini và 2 đài phun nước. Giáo hoàng Alexander VII cũng là một người ham thích nghệ thuật, văn chương[157].
Ông là người trung gian hoà giải giữa các nước Pháp, Tây Ban Nha, Anh và Hà Lan nhằm đem lại hoà bình cho vùng Aquisgrana. Hàng Cột Bernini của Đền thờ Thánh Phêrô (284 cột) được trang trí với 140 tượng thánh[158].
Ông huỷ bỏ quyền bất khả xâm phạm về mặt pháp lý và thói gia đình trị. Để chống lại quân Thổ Nhĩ Kỳ, ông cầu viện vua Ba Lan, John Sobiesky, đã từng đánh thắng quân Thổ ở Vienne. Ông lập lễ kính Đức Mẹ Maria[160].
Ông giúp vua Ba Lan và dân Venice chống lại quân Thổ Nhĩ Kỳ. Với lòng trắc ẩn, ông đã tìm cách giảm thuế cho những người nghèo. Vì thế nên ông đã bị một số kẻ ghen ghét[161].
Ông quy định các linh mục phải mặc áo chùng hằng ngày và tĩnh tâm theo định kỳ. Ông cũng rất minh bạch, luôn ban các Tông sắc công khai để đảm bảo. Ông cũng không cho những người thân chức vụ, trừ khi họ thật sự xứng đáng.
Ông không chấp nhận Công giáo theo nghi lễ Trung Hoa. Ông làm cho lễ Maria vô nhiễm nguyên tội trở thành một lễ buộc và phong thánh cho Giáo hoàng Piô V cùng những vị khác. Ông còn làm phong phú thêm cho thư viện Vatican bằng cách quyết định đưa thêm 50 bức tượng vào số tượng thánh trên quảng trường Thánh Phêrô. Ông là người đầu tiên đưa ra luật cấm bất kỳ ai đem bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào ra khỏi Rôma[162].
Lên ngôi trong thế kỉ 18 (từ năm 1701 đến năm 1800)
Ông mạnh mẽ can thiệp, giúp đỡ vào Giáo hội Tây Ban Nha. Ông gửi 100.000 triều thiên cho các hiệp sĩ Malta, để khích lệ tinh thần, giúp họ chiến đấu chống quân Thổ Nhĩ Kỳ. Ông phản kháng việc hoàng đế Charles VI xâm chiếm các đất quận công Parme và Plaisance, lãnh thổ dưới quyền bá chủ của giáo hoàng. Ông đương đầu với người Pháp và từ chối rút lại sắc chỉ Unigenitus.[163]
Năm 1725, ông khánh thành công trình Trinità dei Monti tuyệt vời ở Roma. Ông tuyên phong cho Thánh Louis Gonzaga và Thánh Stanislaus, bổn mạng nước Ba Lan.[164]
Ông tránh can thiệp vào các cuộc chiến khác nhau nổ ra trong thời kỳ đó. Ông bãi bỏ luật cấm chơi xổ số và phạt vạ tuyệt thông những ai có liên hệ với hội Tam Điểm.[165]
Cùng với Thánh Leonard, ông truyền bá lòng sùng mộ "Đường Thánh Giá". Ông tiếp nhận công trình chân dung các giáo hoàng trong Đền thờ Thánh Phaolô ngoại thành ở Roma (là bộ hình được sử dụng trong bài này).[166]
Ông phải đối phó với những vấn đề do chủ nghĩa duy lý tạo ra. Được đánh giá là hiền lành và ngay thẳng, tuy vậy ông cũng đã mắc sai lầm. Nổi tiếng nhất với việc đã cho dựng rất nhiều tác phẩm điêu khắc khỏa thân cổ điển, sau này chúng đã được thêm lá vả che hàng loạt.[167]
Ông cố gắng canh tân những mối quan hệ bình thường với triều đình các nước Công giáo. Ông sáng lập Bảo tàng Clementine. Sửa đổi những quy tắc cho Kinh sĩ hội Sixtine.[168]
Ông tái phê chuẩn sự có mặt của dòng Tên và xoá sổ tác phẩm của Galileo khỏi danh mục sách cấm. Ông cử hành Năm Thánh thứ 20 (1825) và tái thiết đền thờ Thánh Phaolô đã bị hoả hoạn.[171]
Ông dựa vào quyền lực của khối Liên Minh Áo, Phổ, Nga để điều hành giáo triều. Ông rút ngắn số tuổi pháp định từ 25 xuống 21. Ông thành lập các viện Bảo Tàng Ai Cập và Etruscan.[173]
Ông cử hành Năm Thánh thứ 21 (1875), nhưng không mở các Cửa Thánh và công bố Ơn Bất Khả Ngộ của Giáo hoàng. Ông trị vì lâu nhất nếu không kể Thánh Peter.[174] Ông được Giáo hoàng John Paul II phong chân phước, mừng lễ ngày 7 tháng 2.
Ông là Giáo hoàng đầu tiên được góp mặt trong phim. Ông cử hành Năm Thánh thứ 22 (1900) và đền thờ Thánh Phêrô lần đầu tiên được chiếu sáng bằng các đèn điện.[175]
Lên ngôi trong thế kỉ 20 (từ năm 1901 đến năm 2000)
Ông canh tân bộ Giáo luật, chăm lo những vấn đề xã hội và cố gắng ngăn cản cuộc Thế chiến I. Ông được tuyên phong hiển thánh ngày 29 tháng 5 năm 1954, mừng lễ ngày tháng 8.[176]
Ông lưu tâm đến Đông Phương. Ông tố cáo những việc làm quá đáng của các chủ nghĩa đương thời. Ông ký Hiệp ước Lateran với Ý để Vatican thành một quốc gia tự trị.
Ông tích cực can thiệp để chấm dứt Thế chiến II. Vatican trở thành nơi trú ẩn cho nhiều người bị bách hại về chính trị hoặc chủng tộc. Ông viết nhiều thông điệp về Giáo hội, nghiên cứu Thánh Kinh, thần học, phụng vụ và công bố tín điều Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời (1950).
Ông triệu tập Công đồng Chung XXI, quen gọi là Công đồng Vatican II (khai mạc 11 tháng 10 năm 1962). Ông được tuyên phong chân phước ngày 3 tháng 9 năm 2000. Ông được tuyên thánh vào ngày 27 tháng 4 năm 2014 bởi Giáo hoàng Phanxicô, mừng lễ ngày 11 tháng 10.
Ông thực hiện các cuộc công du đến các nước để loan báo Tin Mừng Đức Kitô. Ông đã thiết lập tổ chức Thượng Hội đồng Giám mục để cùng chia sẻ trách nhiệm trong việc điều hành Giáo hội toàn cầu. Danh hiệu "Tôi tớ của Chúa" được ông dùng lần đầu tiên.
Ông chọn Tông hiệu dựa vào tên của hai Giáo hoàng tiền nhiệm. Được coi là một vị Giáo hoàng của nụ cười. Là Giáo hoàng cuối cùng sử dụng sediamodatoria (một loại ghế đặc biệt, Giáo hoàng sẽ được nâng lên và rước đi bởi người. Các Giáo hoàng sau đó đã dùng popemobile, một loại xe đặc biệt) mặc dù ông đã từ chối dùng. Ông đột ngột qua đời 33 ngày sau khi lên ngôi. Có rất nhiều đồn đoán xoay quanh cái chết của ông.
Là Giáo hoàng người Ba Lan đầu tiên. Ông đã phong thánh nhiều nhất trong các Giáo hoàng, cũng là người bị ám sát hụt nhiều lần. Năm 1994, Đức Joannes Paulus II được Tạp chí Times bầu chọn là "Nhân vật trong năm". Ông được tuyên thánh vào ngày 27 tháng 4 năm 2014 bởi Giáo hoàng Phanxicô, mừng lễ ngày 22 tháng 10.
Là giáo hoàng lớn tuổi nhất khi được bầu sau Clemens XII. Được coi là một người bảo thủ, nhưng Biển Đức XVI đã có một số bước đi được đánh giá là mềm dẻo và linh hoạt hơn Giáo hoàng tiền nhiệm. Ông là vị giáo hoàng đầu tiên từ chức trong vòng 700 năm trước đó. Cũng là Giáo hoàng đầu tiên bày tỏ "sự hổ thẹn" vì những vụ xâm hại và đã gặp các nạn nhân. Ông là Giáo hoàng đầu tiên mở tài khoản Twitter.[177]
Là người Mỹ La Tinh, Nam Mỹ, Argentina và tu sĩ Dòng Tên đầu tiên làm Giáo hoàng. Tạp chí Forbes xếp hạng Giáo hoàng Phanxicô ở vị trí thứ 4 trong số những nhân vật quyền lực nhất thế giới của năm 2013, và Tạp chí Time bình chọn ông là nhân vật của năm 2013. Phanxicô được đánh giá là người khiêm nhường, quan tâm đến người nghèo, và sẵn sàng đối thoại với các nhóm cộng đồng có tư tưởng, xuất thân và niềm tin khác nhau.
^“Pope St. Victor I” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Zephyrinus” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Callistus I” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Urban I” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Pontian” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Anterus” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Fabian” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Cornelius” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Lucius I” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Stephen I” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Sixtus II” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Dionysius” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Felix I” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Eutychianus” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Caius and Soter, Saints and Popes” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 19 tháng 10 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.Quản lý CS1: bot: trạng thái URL ban đầu không rõ (liên kết)
^“Pope Saint Marcellinus” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Marcellus I” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Eusebius” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope St. Miltiades” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 9 tháng 12 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“LECTURE VII”, The Divinity of Our Lord and Saviour Jesus Christ, Piscataway, NJ, USA: Gorgias Press, tr. 353–439, 31 tháng 12 năm 2008, truy cập ngày 25 tháng 4 năm 2013
^Ferdinand, Gregorovius (1903). The History of the City of Rome in the Middle Ages, III. London: George Bell & Sons. tr. 254.
^ abDeCormenin, Louis Marie; Gihon, James L. (1857). , A Complete History of the Popes of Rome, from Saint Peter, the First Bishop to Pius the Ninth. tr. 290–291.Quản lý CS1: nhiều tên: danh sách tác giả (liên kết)
^[url=http://www.newadvent.org/cathen/08427c.htm “Pope John XV (XVI)”] Kiểm tra giá trị |url= (trợ giúp) (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012. Thiếu dấu sổ thẳng trong: |url= (trợ giúp)
^“Pope Gregory V” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Sylvester II” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Gelasius II” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Callistus II” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 2 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Honorius II” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Innocent II” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Celestine II” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Lucius II” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Blessed Eugene III” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Anastasius IV” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Adrian IV” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Alexander III” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Lucius III” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Urban III” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Gregory VIII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Clement III” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Celestine III” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Innocent III” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Leo XI” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Paul V” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Gregory XV” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Urban VIII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Alexander VII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Clement IX” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Clement X” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Innocent XI” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Alexander VIII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Innocent XII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Innocent XIII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Benedict XIII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Clement XII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Benedict XIV” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Clement XIII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Clement XIV” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Pius VI” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Pius VII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Leo XII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Pius VIII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Gregory XVI” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Pius IX” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Leo XIII” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Pope Pius X” (bằng tiếng Anh). Catholic Encyclopedia. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 6 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 6 năm 2012.
^“Папа римский уйдет при жизни” (bằng tiếng Nga). Газета «Коммерсантъ». 12 tháng 2 năm 2013. Lưu trữ bản gốc ngày 15 tháng 2 năm 2013. Truy cập ngày 15 tháng 2 năm 2013.
Liên kết ngoài
Wikimedia Commons có thêm hình ảnh và phương tiện truyền tải về Giáo hoàng.
Cecilia Medina Quiroga Hakim Pengadilan Hak Asasi Manusia Antar-AmerikaMasa jabatan2004–2009 Informasi pribadiKebangsaanChiliProfesiHakim, yurisSunting kotak info • L • B Cecilia Medina Quiroga adalah seorang yuris (ahli hukum) asal Chili yang dikenal akan kiprahnya sebagai hakim di Pengadilan Hak Asasi Manusia Antar-Amerika. Ia mulai menjabat sebagai hakim di mahkamah tersebut pada tahun 2004. Masa baktinya sebagai hakim berakhir pada tahun 2009. [1] Referensi ^ Composic…
Aruna mengemudikan kereta Dewa Surya. Dalam mitologi dan sastra Hindu, Aruna (Dewanagari: अरुण; ,IAST: Aruṇa, अरुण) adalah kusir Dewa Matahari, Surya. Ia merupakan putera Dewi Winata dan Bagawan Kashyapa. Namanya dalam bahasa Sanskerta memiliki arti yang bersinar kemerah-merahan. Oleh umat Hindu, Aruna dipandang sebagai sinar merah yang bersinar di ufuk timur pada pagi hari, di saat para pendeta melakukan Suryasewana. Ia dipercaya memiliki kekuatan spiritual. Aruna ju…
Christopher Mintz-PlasseChristopher Mintz-Plasse di San Diego Comic-Con International tahun 2013Lahir20 Juni 1989 (umur 34)Woodland Hills, California, Amerika SerikatPekerjaanAktor, musisiTahun aktif2007–sekarang Christopher Mintz-Plasse (/mɪnts ˈplæs/; lahir 20 Juni 1989)[1] merupakan seorang aktor dan musisi Amerika Serikat. Ia berperan sebagai Fogell (McLovin) dalam film Superbad, Augie Farcques dalam film Role Models serta Chris D'Amico dalam film Kick-Ass dan Kick-Ass…
Untuk kegunaan lain, lihat Habibie (disambiguasi). Ini adalah nama Gorontalo, marganya adalah Habibie Bacharuddin Jusuf HabibiePotret resmi, 1998. Presiden Indonesia ke-3Masa jabatan21 Mei 1998 – 20 Oktober 1999Wakil PresidenTidak ada PendahuluSoehartoPenggantiAbdurrahman WahidWakil Presiden Indonesia ke-7Masa jabatan11 Maret 1998 – 21 Mei 1998PresidenSoeharto PendahuluTry SutrisnoPenggantiMegawati SoekarnoputriMenteri Negara Riset dan Teknologi Indonesia ke-4Ma…
Bagian dari seri tentangLiberalisme Mazhab Liberalisme konservatif Liberalisme sosial Neoliberalisme Pemikiran Liberalisme konservatif Liberalisme budaya Kapitalisme demokratik Pendidikan demokratik Liberalisme ekonomi Egalitarianisme Perdagangan bebas Prinsip bahaya Individualisme Laissez-faire Demokrasi liberal Kenetralan liberal Ekonomi pasar Kebebasan negatif / positif Masyarakat terbuka Masyarakat permisif Kebebasan politik Kedaulatan rakyat Hak (individu) Sekularisme Pemisahan agama dan ne…
2012 2022 Élections législatives de 2017 dans le Territoire de Belfort 2 sièges de députés à l'Assemblée nationale 11 et 18 juin 2017 Type d’élection Élections législatives Campagne 22 mai au 10 juin12 juin au 16 juin Débat(s) 1re circonscription : le 28 mai sur France Bleu Belfort Montbéliard et France 3 Franche-Comté en collaboration avec l'Est républicain[1] (1er tour)le 16 juin sur France Bleu Belfort Montbéliard en collaboration avec l'Est républicain[2…
Ada usul agar artikel ini digabungkan dengan Strategi kolam biru. (Diskusikan) Strategi samudera biru, atau lebih populer dengan istilahnya dalam Bahasa Inggris, Blue Ocean Strategy, adalah strategi yang menantang perusahaan untuk keluar dari samudra merah persaingan berdarah dengan cara menciptakan ruang pasar yang belum ada pesaingnya, sehingga kata kompetisi pun menjadi tidak relevan. Strategi samudra biru berfokus pada menumbuhkan permintaan dan menjauh dari kompetisi dengan menciptakan suat…
العلاقات الأوغندية الميانمارية أوغندا ميانمار أوغندا ميانمار تعديل مصدري - تعديل العلاقات الأوغندية الميانمارية هي العلاقات الثنائية التي تجمع بين أوغندا وميانمار.[1][2][3][4][5] مقارنة بين البلدين هذه مقارنة عامة ومرجعية للدولتين: وجه الم…
У этого термина существуют и другие значения, см. Доктор Ватсон (значения). Джон Х. ВатсонDr. Watson Доктор Ватсон (слева) и Шерлок Холмс. Рисунок Сидни Пэджета Создатель Артур Конан Дойл Произведения библиография Шерлока Холмса, шерлокиана Первое упоминание повесть «Этюд в баг…
French television channel This article is about the French TV channel. For other uses, see Nick Jr. (disambiguation). This article needs additional citations for verification. Please help improve this article by adding citations to reliable sources. Unsourced material may be challenged and removed.Find sources: Nickelodeon Junior – news · newspapers · books · scholar · JSTOR (March 2021) (Learn how and when to remove this template message) Television chan…
Penghargaan Film Negara Bagian KeralaPenghargaan terkini: Penghargaan Film Negara Bagian Kerala 2016Piala-piala Penghargaan Film Negara Bagian KeralaDeskripsiKesempurnaan dalam prestasi sinematikNegaraIndiaDipersembahkan olehAkademi Chalachitra Negara Bagian KeralaDiberikan perdana1969Situs webkeralafilm.com Daftar pemenang terbanyak Artis Kemenangan K J Yesudas 24 M. T. Vasudevan Nair 21 G. Aravindan 18 Adoor Gopalakrishnan 17 K S Chithra 16 O N V Kurup 14 Bharathan 12 S. Janaki 11 Mohanlal 9 K…
Historic house in New York, United States United States historic placeSimeon Sage HouseU.S. National Register of Historic Places Show map of New YorkShow map of the United StatesLocation69 Main St., Scottsville, New YorkCoordinates43°1′9.37″N 77°45′23.69″W / 43.0192694°N 77.7565806°W / 43.0192694; -77.7565806Area.22 acres (0.089 ha)Built1830Architectural styleFederal, Greek RevivalNRHP reference No.09001285[1]Added to NRHPJanuary 29…
Halaman ini berisi artikel tentang permainan video. Untuk kegunaan lain, lihat Spore (disambiguasi). Spore Publikasi7 September 2008[1][2]Versi 2.4.6 GenrePermainan tuhan, simulasi kehidupan, strategi waktu nyataLatar tempatSpore universe Bahasa Daftar Belanda, Ceko, Denmark, Finlandia, Hungaria, Inggris, Italia, Jerman, Norwegia, Polandia, Portugis, Prancis, Rusia, Spanyol dan Swedia 60 EponimSpora Karakteristik teknisPlatformWindows dan macOS MesinEA Graphics Library ModePermai…
Untuk fisikawan, lihat Otto Klemperer (fisikawan). Otto KlempererKlemperer pada sekitar tahun 1920Lahir(1885-05-14)14 Mei 1885Breslau, Kerajaan Prusia, Kekaisaran Jerman(kini Wrocław, Polandia)Meninggal6 Juli 1973(1973-07-06) (umur 88)Zürich, SwissWarga negaraAmerika Serikat (1940–1970)Israel (1970-1973)PekerjaanKonduktor, komponisSuami/istriJohanna Geisler (m. 1919)Anak2, termasuk Werner Klemperer Otto Nossan Klemperer (14 Mei 1885 – 6 Jul…
Capital and largest city of Papua, Indonesia This article is about the city in Indonesia. For other uses, see Jayapura (disambiguation). City in Papua, IndonesiaJayapuraCityCity of JayapuraKota JayapuraPanoramic view of JayapuraYoutefa BridgeJayapura City signboardJayapura Port within Humboldt BayMal JayapuraMal Jayapura, and Jayapura City view at night FlagCoat of armsMotto(s): Hen Tecahi Yo Onomi, T'mar Ni Hanased(One Heart Builds a City for God's Glory)Location in Papua ProvinceOpenStree…
Football match1996 UEFA Cup Winners' Cup finalMatch programme coverEvent1995–96 UEFA Cup Winners' Cup Paris Saint-Germain Rapid Wien 1 0 Date8 May 1996VenueKing Baudouin Stadium, BrusselsRefereePierluigi Pairetto (Italy)Attendance37,500[1]← 1995 1997 → The 1996 UEFA Cup Winners' Cup final was a football match contested between Paris Saint-Germain of France and Rapid Wien of Austria. It was the final match of the 1995–96 UEFA Cup Winners' Cup and the 36th Cup Winners' Cup …
Swedish footballer (born 2002) Anthony Elanga Elanga with Sweden in 2023Personal informationFull name Anthony David Junior Elanga[1]Date of birth (2002-04-27) 27 April 2002 (age 22)[2]Place of birth Malmö, SwedenHeight 1.78 m (5 ft 10 in)[2]Position(s) Forward, wingerTeam informationCurrent team Nottingham ForestNumber 21Youth career0000–2014 IF Elfsborg2014 Malmö FF2014 Hattersley2014–2021 Manchester UnitedSenior career*Years Team Apps (Gls)2021…
Parliamentary constituency in the United Kingdom, 1885–1983 Leeds SouthFormer Borough constituencyfor the House of CommonsCounty1885–1974: West Riding of Yorkshire1974–1983: West Yorkshire1885–1983SeatsOneCreated fromLeedsReplaced byLeeds Central and Morley & Leeds South[1] Leeds South was a parliamentary constituency in the city of Leeds, West Yorkshire, which returned one Member of Parliament (MP) to the House of Commons of the Parliament of the United Kingdom from 1885 unt…
artikel ini perlu dirapikan agar memenuhi standar Wikipedia. Tidak ada alasan yang diberikan. Silakan kembangkan artikel ini semampu Anda. Merapikan artikel dapat dilakukan dengan wikifikasi atau membagi artikel ke paragraf-paragraf. Jika sudah dirapikan, silakan hapus templat ini. (Pelajari cara dan kapan saatnya untuk menghapus pesan templat ini) Koordinat: 3°18′50″S 114°34′48″E / 3.31399°S 114.58001°E / -3.31399; 114.58001 STIKES Suaka InsanMotoIN OMNIBUS C…